Gone Girl: Đám đông hung hăng và người đàn bà cuồng loạn

Poster phim
Tôi đi xem phim này trong sự kích động của bạn bè và News Feed facebook - những đôi mắt sáng quắc và những câu status lấp lửng đầy ẩn ý. Suất chiếu không đông lắm, có lẽ không đến 50 vé (Đừng lo, phim này lãi lớn!). Sự tĩnh lặng của rạp chiếu cùng với bộ phim sắp được xem làm tôi vô cùng hứng thú (Tôi luôn muốn rạp chiếu càng ít người càng tốt mỗi khi đi xem phim. Ơn trời tôi sẽ không bao giờ làm trong một công ty phát hành phim!). Xin lưu ý rằng bài viết này sẽ tiết lộ không ít tình tiết, vì vậy nếu chưa xem phim bạn không nên đọc vì nó sẽ làm mất cái ngàn vàng của bạn với bộ phim. Còn nếu xem rồi, tôi cũng chẳng có lý do gì khuyên bạn nên đọc nữa. Vậy đấy, một bài viết vô ích có chủ đích!

Gone Girl (Cô gái mất tích) là bộ phim mới nhất của đạo diễn David Fincher - một tên tuổi nặng ký ở Hollywood. Ông không phải là một đạo diễn làm nhiều phim. Khoảng hai năm ông mới có một tác phẩm, và chúng hầu như đều khiến người xem mê mẩn (hoặc mệt mỏi). Hai bộ phim của Fincher mà tôi đã xem trước đây đều mang về cho ông đề cử Oscar cho đạo diễn xuất sắc nhất: The Curious Case of Benjamin ButtonThe Social Network. Và tôi sẽ không ngạc nhiên nếu Gone Girl cũng thế, thậm chí là một tượng vàng chiến thắng nếu thời vận đến với ông.

Gone Girl là một bộ phim thông minh và đáng ngạc nhiên. Sẽ khó có thể xác định một cách chính xác thể loại của bộ phim này, bởi nó mang đến rất nhiều không khí, từ lãng mạn, drama đến trinh thám hình sự, tâm lý. Đoạn đầu phim diễn ra với nhịp khá chậm, có thể khiến những người chuyên xem phim HD lậu tua qua hoặc bỏ lỡ một bộ phim hay. Câu chuyện về một người chồng về nhà và không tìm thấy vợ mình, cảnh sát vào cuộc điều tra vụ mất tích có vẻ không phải là một mô típ mới lạ hay một cái gì đó hấp dẫn ngay từ đầu. Nhưng Gone Girl lại là một cái gì đó cầm lên rồi lại không buông xuống được (Tôi thề sẽ không bao giờ cầm một thứ như thế!). Sẽ có rất nhiều khán giả không thể rời mắt khỏi màn chiếu cho đến khi nó đen hẳn. Khi đó, họ sẽ cảm thấy mình vừa như một chú chó con ngoan ngoãn vừa được dắt đi dạo lòng vòng khắp thành phố. Tôi đã cảm thấy như vậy và vô cùng ưng cái thân phận cún con của mình. Những tình tiết, những manh mối, những lời kể... sẽ từng bước được mở ra mà chính ở đó, đầu óc và trái tim của người xem trở thành trái bóng bàn được tung hứng qua lại giữa những nghi vấn, những cảm giác và nhận định không chắc chắc. Chúng ta sẽ đặt mối nghi vấn của mình vào tất cả mọi người, rồi chúng ta lại căm ghét người chồng Nick như một kẻ phản bội thâm hiểm, không chỉ với vợ anh ta - Amy - mà là với chính chúng ta, những kẻ đều tin anh ta là một người đàn ông chân chính ngay từ đầu. Đến khi Amy quẳng những cây bút vào mặt chúng ta như quẳng vào mặt những kẻ ngốc, chúng ta bắt đầu gọi cô bằng cái tên thật mỹ miều: BÍCH!
Bitchy Amy Rosamund Pike

David Fincher, theo tôi là một bậc thầy trong trò xáo trộn tình tiết và cấu trúc, làm lu mờ không gian và thời gian của bộ phim. May mắn thay ông ấy là một đạo diễn, không phải một kiến trúc sư! Nếu như một cuộc đời bị đảo ngược ở chuyện của Benjamin và The Social Network đoạt Oscar cho dựng phim bởi các mối dựng đan chéo về thời gian, thì câu chuyện của Gone Girl cũng không đơn thuần diễn ra như timeline trên facebook của chúng ta, mà nó liên tục lật mở từ nhiều hướng. Cảm giác như đang xoay một khối rubic mà không có vẻ gì chúng ta sẽ xếp được đúng màu. Tôi dám cá rằng vài người trong số các bạn sẽ tin sái cổ rằng Nick là một người chồng vũ phu đã xô ngã vợ mình vào cầu thang, hay sẽ tự hỏi liệu mối quan hệ của hai anh em Nick có mờ ám như Ellen Abbott nhắc đến... Đó là những tình tiết nhỏ chứng minh sự bị dắt mũi của chúng ta.

Bạn hoàn toàn lạc vào bộ phim, vào những nghi vấn. Đến khi bạn không còn tin bất cứ ai, bộ phim thành công một nửa.

Đạo diễn David Fincher và Rosamund Pike trên phim trường Gone Girl
Rosamund Pike, một nữ diễn viên luôn khiến tôi tiếc nuối lâu nay bởi cô sở hữu một vẻ đẹp cổ điển đáng ngưỡng mộ cùng diễn xuất khá sinh động, lại không nhận được một vai diễn nào ấn tượng kể từ Pride And Prejudice. Gone Girl rất có thể là một bước ngoặt lớn khi vai Amy là một mảnh đất màu mỡ để cô chứng tỏ khả năng của mình. Pike với Amy đã phần nào làm sáng tỏ huyền thoại về sự phức tạp của phụ nữ bấy lâu nay vẫn lưu truyền. Hẳn cánh đàn ông sau khi xem phim sẽ chép miệng mà nói vớ vợ mình: "Đó em thấy chưa? Đàn bà là những kẻ thật đáng sợ!". Chỉ các bà vợ mới được nghe thôi, bạn gái và bồ bịch (bạn bè thân thiết - VC) thì chắc chưa đến lượt. Tôi tin phụ nữ cũng phức tạp... như đàn ông vậy, mà riêng ở câu chuyện của Gone Girl, tôi cho rằng sự ảo tưởng và cố chấp là một phần nguyên nhân dẫn đến việc chúng ta có một bộ phim hấp dẫn. Amy là một người lý trí, thông minh và có cái tôi cao hơn nóc nhà. Ảo tưởng về sự lãng mạn của hôn nhân và những lạc thú của tình giường chiếu mà cả cô lẫn Nick đều mắc phải, để khi cuộc sống chung đụng gặp bất trắc, cả hai nhận ra mình đang đi chân không trên nền đât. Anh chồng Nick mang giày vào và cởi quần ra trong một mối quan hệ lén lút với cô gái khác. Amy co rút trên góc giường toan tính những điều đáng sợ mà bằng một tình yêu quá lớn dành cho bản thân, cô lại mang vào đầu một ảo tưởng khác: Mình phải là người chiến thắng! Rosamund Pike thể hiện Amy một cách nhẹ nhàng như không, tự nhiên như chính cô ấy là Amy. Sự điềm tĩnh khi thực hiện những hành động táo bạo nhất của mình khiến người xem trở thành những Nick Dunne - hoang mang, sợ sệt và yếu thế - không thể đoán được người đàn bà này sẽ làm gì tiếp theo. Tuy nhiên, tôi lại khá thất vọng với phân đoạn cô ngồi xe lăn trong bệnh viện sau khi trở về, trả lời các điều tra viên. Từ một người đàn bà dã tâm mưu mô cô lại trở nên rất bình thường khi bộc lộ hết con người bên trong ra những cái liếc mắt, lời nói. Tôi thật sự không hiểu vì sao đạo diễn lại để Amy yêu cầu cảnh sát xem băng an ninh nhà Desi và tranh luận với Boney, rồi liếc mắt nhìn cô ta như thách thức kẻ thù. Tôi tin rằng Amy chưa biết nhiều về vai trò của Boney ngoài việc là một kẻ tò mò khó chịu trong cuộc thẩm vấn mà hai năm rõ mười rằng Amy đã phải chịu đựng tội ác.
Ben Affleck
Về phần Ben Affleck, Nick Dunne của anh cũng là một vai tuy trông có vẻ dễ dàng nhưng thật ra không đơn giản khi phải giữ được cho khán giả cái nghi vấn dai dẳng về Nick rằng không biết nên thương hay ghét, cho dù sự thật đã được phơi bày đi chăng nữa. Nick thú vị ở chỗ trong khi câu chuyện càng sáng tỏ thì anh ta làm cho tình cảm của khán giả đối với mình càng lúc càng mập mờ. Từ một kẻ ngoại tình bị áp đặt nghi ngờ là thủ phạm giết vợ, Nick dần trở thành một chú mèo đáng thương khi lần mở được màn kịch của vợ mình. Nhưng chúng ta đều biết loài mèo không đơn giản như vẻ ngoài của chúng. Tôi đặc biệt thích vai diễn của Ben, vì nó rất đời, rất con người, rất đàn ông. Đó là những phạm trù trừu tượng, tôi không biết giải thích. Về cơ bản, đó là một thanh niên ngọt ngào trở thành thằng đàn ông tồi, một kẻ sát nhân, một nạn nhân và cuối cùng là một con rối. Với Ben, đó hẳn là một hành trình thú vị sau một cuộc chơi mất tích khác trong Gone Baby Gone với vai trò đạo diễn. Tôi tin ông thanh niên đa tài này đang ở đỉnh cao của sự nghiệp.
David và Ben

Lần mò xuống tuyến phụ, theo những gì tôi biết về Neil Harris Patrick thì Desi Collings là vai diễn nghiêm túc đầu tiên - ý tôi là về tính cách nhân vật. Một diễn viên hài duyên dáng lại không kém thuyết phục khi phức tạp hóa nội tâm của mình. Với tôi, Desi là một nhân vật tròn trịa. Tôi cứ nghĩ Neil sinh ra để bỡn cợt, nhưng sau Gone Girl, suy nghĩ đó trở thành một trò đùa. Trong những phút xuất hiện ngắn ngủi của mình, Desi có thể khiến người xem mường tượng được cái lồng sắt sơn son anh ta đang nhẹ nhàng nhét Amy vào. Trong phút chốc, anh ta khiến chúng ta nghi kỵ, đồng thời lo sợ cho người đàn bà ghê gớm Amy sẽ phải trả giá bằng một bi kịch, trước khi kịp nhận ra mình phải tiếp tục ghê sợ cô ta thay vì thương cảm. Đoạn Amy lấy cà phê làm máu giả vờ gào thét trước camera an ninh là đoạn hay nhất phim đối với tôi. Âm nhạc kết hợp với diễn xuất làm tôi sửng sờ và bắt đầu nghĩ Nick muốn bổ đầu cô ta ra là hoàn toàn có lý. Tôi sẵn sàng vỗ tay cho đạo diễn khi xem cảnh này, nếu điều đó không bất lịch sự trong rạp.
Neil Harris Patrick

Một thông điệp mà tôi cảm nhận được một cách mạnh mẽ từ Gone Girl là sức mạnh đen tối của truyền thông. Sẽ không ngoa khi nói rằng bộ phim là một bức tranh thể hiện rất tốt hiện trạng xã hội của chúng ta ngày nay - một xã hội bị ảnh hưởng bở tâm lý đám đông, một loại tâm lý dễ bị tác động một cách bầy đàn. Tất cả chúng ta đều cho rằng coog lý mà đại diện là luật pháp sẽ là chìa khóa và cái kết cho mội tội lỗi. Tuy nhiên, luật sư của Nick đã không hề mảy may giúp anh ta đấu tranh với cơ quan điều tra mà lại thúc ép anh ta một mặt trận hoàn toàn khác: truyền thông, hòng nhận được sự ủng hộ của đám đông. Khi những kẻ đáng thương ngồi trước màn ảnh nhỏ trở nên hung hãn và thiếu lý trí vì những nhận định và kết luận một chiều, những talkshow, phóng sự truyền hình hiển nhiên là loại vũ khí không sát thương để các nhân vật chống lại nhau. Có thể nói trong bối cảnh phim này, khi bạn xem truyền hình, khi bạn đọc báo, lướt web... bạn chỉ còn lại một mắt, một tai và một cái đầu không có quá nhiều chất xám. Những suy luận đa chiều khác đều bị sự định hướng đám đông làm lu mờ đến nỗi những người lý trí nhất cũng khó thoát khỏi số phận làm kẻ ngô nghê. Các bạn hẳn sẽ gật gù tâm đắc với những tình tiết như tấm ảnh selfie, nụ cười bất chợt của Nick, những màn kịch nho nhỏ của anh ta và Amy trên truyền hình... và tự đặt một câu hỏi ngắn "Liệu chúng ta có còn tin được những chiếc TV bé nhỏ kia?" Cũng vì sự điều hướng của truyền thông mà một kẻ sát nhân có thể lật ngược thế cờ, tiếp tục diễn vai Amazing Amy được công chúng yêu mến, và mọi việc gần như chìm vào quên lãng.
Nụ cười bất chợt không đúng lúc có thể khiến bạn trở nên khốn nạn trong mắt rất nhiều người

Cùng với Ben Affleck, truyền thông hiện đại cũng đang ở đỉnh điểm vàng son của mình khi có thể tìm thấy và chi phối suy nghĩ của "một bộ phận không nhỏ" xã hội, bằng nhiều hình thức. Gone Girl thông minh là vì đã vận dụng rất điêu luyện điều đó. Chính sự hiện thực hóa, với những tình tiết gần như rất nhỏ, khiến bộ phim với một câu chuyện không mới lại thu hút đến vậy. Nếu như có những James Cameron hay Christopher Nolan luôn đặt ra những giới hạn mới cho trí tưởng tưởng trong điện ảnh, thì cũng có những David Fincher cứ lẩn quẩn trong nhà ngoài phố của xã hội mà mỗi câu chuyện được kể đều khiến người xem ray rứt và suy nghĩ mãi. Thậm chí chúng ta còn không hình dung được những ý nghĩ đó, chúng ta chỉ nhìn lại xung quanh mình và cảm thấy có điều gì đó không đúng. Với Gone Girl, khán giả thông thường cũng sẽ thấy đó chính là cái xã hội của mình để ngỡ ngàng, thích thú và khó kiềm chế được sự bàn tán bất chấp không-thời gian, bản tính mới được hình thành từ khi những mạng xã hội ra đời. Tôi đã nhắc nhở ít nhất 4 người-kể-chuyện và bình-luận-viên với một thái độ hết sức khó chịu trong suất chiếu vừa rồi. May mà họ nghe lời. Không thì tôi cũng chẳng biết làm gì họ ngoài việc ngồi nhìn bộ phim bị phá tan tành và mọi cảm xúc cũng lẩn trốn theo người phụ nữ trong phim.

Trên đây là một ít cảm nhận cá nhân về bộ phim Gone Girl - Cô gái mất nết tên Bích.