Buổi sáng nơi đồng quê quả là khác lạ. Cái là mà gần như đến bây giờ tôi mới có cơ hội cảm nhận, sau khi đã rời xa nó. Buổi sáng có màu xanh và màu vàng. Xanh của lá, vàng của nắng. Bầu trời trong vằng vặc tỏa xuống những làn hơi mát lạnh. Lần đầu tiên, có lẽ, tôi thật sự hưởng thụ một buổi sáng quê hương.
Công việc có vài điều mới và hầu như ngoài áp lực mang đến mệt mỏi, tất cả những điều còn lại đều có thể mang đến niềm vui. Nhưng chẳng hiểu sao lòng tôi lại chùn xuống lạ, ngay cả khi đã làm được việc, đã chứng minh với bản thân mình hơn là với mọi người rằng tôi có thể làm việc của 10 người cộng lại, tất nhiên không phải là việc cần đến cơ bắp. Tôi lại quyết định chạy trốn khỏi sự ồn ào của thành phố để tìm chút bình yên cho tâm hồn. Lợi dụng vài ngày rảnh rỗi trước khi công việc đến hồi tất bật, tôi chuồn nhanh, cũng trong một buổi sáng trời trong nhưng xam xám của thành phố. Mỗi lần như thế, lòng tôi lại thấy nao nao lạ lẫm.Tôi đi từ thành phố lớn đến thành phố nhỏ bên bờ sông, nơi tôi sắp quên hết đường đi lối lại. Tôi gặp em, gặp tình yêu, gặp những nụ hôn, gặp đêm dài thao thức. Khi đêm tàn, tôi lại tiếp tục đi, đi về nơi tôi đang ngồi đây, chẽm chệ trên ghế dài trong một buổi sáng còn non của miệt đồng bằng khi chớm sang hè.
Tiếng sáo vi vu từ một trong những đĩa nhạc mà tôi yêu thích chan hòa vào không khí lành lạnh, không vút lên cao lên trời như các nhà văn thường tả. Tôi thấy tiếng sáo quanh mình, vờn trên những tàn cây nhỏ xum xuê, trên mặt ao rung rinh, tròng trành. Tiếng sáo trong như bầu trời như bầu trời trên cao vậy, trong vắt, nhẹ tênh tênh nhưng chứa cả một tâm hồn. Không buồn, không vui, chỉ mà một tâm hồn đẹp. Tiếng sáo dài vô tận, miên man không dứt, làm những cánh hoa trắng rơi lả tả trên sân đất như tưng bừng nhảy múa, làm những chùm hoa khác đang tỏa hương ngào ngạt như muốn sớm kết thúc đời mình để cùng chung một cuộc vui.
Tôi chợt phát hiện ra còn có kẻ đang ngất ngưỡng hơn cả tôi: con mèo đen của em gái tôi đang co mình nằm trên đám lá khô cạnh bờ ao, mơ màng chìm đắm trong những tia nắng đầu tiên của ngày mới. Tôi ngẫm thấy làm thân mèo sao mà sung sướng đến thế, chỉ có ăn và ngủ, ngủ vùi trong nắng ấm. Tôi ngước nhìn lên tàn cây vú sữa trước nhà. Những cơn gió nhẹ đu đưa, những tia tắng luồn qua kẻ lá, để rơi những giọt vàng lên mặt lá xanh. Nắng bắt đầu hâm nóng những cơn gió lăn tăn. Gió bắt đầu thổi mạnh hơn. Những bầy chim non ẩn mình trong kẻ lá cũng rộn ràng hơn với những tiếng rao ngày mới đến. Bầy gà con theo chân mẹ lướt qua trước mặt tôi, miệng liên hồi những tâm sự nhỏ to chim chíp... Thỉnh thoảng qua ánh nắng rực rỡ ngoài sân, một cô gái vội vàng đạp xe lướt qua, vô tình như con chim chiếc lá, không thèm ngoái nhìn tôi lấy một lần, hay chí ít cũng để tôi một lần nhìn ngắm. Tôi nghĩ chắc mình sẽ không phải ăn cái bạt tay nào ở đây.
Ý nghĩ đó làm tôi thấy lòng mình thanh thản. Có cảm giác như tôi có thể tan ra hòa vào đất trời khi một cơn gió thoảng qua. Tôi vui vì đã có một buổi sáng thực sự trong đời mình. Và tôi cũng biết rằng cũng chỉ một vài buổi sáng nữa thôi tôi lại phải trở về nơi ồn ào náo nhiệt, để bơi trong những dòng người điên cuồng ấy để tìm cho cho mình một cuộc đời, hoặc thậm chí chỉ là một phút giây ngắn ngủ nào đó trong cuộc đời mà tôi đang cố công tìm kiếm: cuộc đời của một con người thực thụ.