Một buổi trầm tư trong góc buồn Hà Nội

Xong việc! Hôm nay đã xong việc rồi. Xong rồi cái công việc điên khùng nhưng vô cùng thú vị trong một Liên hoan phim lần đầu được tổ chức. Những cảm giác, những tình huống, những con người mới gặp, và bây giờ cũng xa rồi.


Xa mọi người, những người lạ mới quen. Quen rất nhanh và xa cũng rất nhanh. Qua rồi những phút giây mệt nhoài, từng cơn đau rát thét lên trong mỗi bước chân hì hục chạy theo khách. Không còn thở dốc, điện thoại cũng im lìm tiếng chuông. Tất cả đã qua đi khi một phút nào đó, tôi thấy mình vẫn còn bỡ ngỡ.

Trở về với những ngày rỗng tuếch, tôi lại lang thang đi tìm mình trong im lặng để rồi như ngày nào chạy trốn chính mình trong những bước vội cô đơn. Hôm nay tôi lại là tôi, im lặng và im lặng. Cất công tìm mãi mới được một quán cà phê nhạc Trịnh. Tôi tìm góc tối nhất của nó và lặng lẽ chôn mình vào đấy, nghe những lời nhạc tỉ tê cắn xe con tim quá nhiều tình yêu đến mức vô cảm của tôi. Tâm hồn tôi tại được tắm mát bằng những giọt sầu đắng chát rỏ ra từ những nốt nhạc lê thê trên năm dòng kẻ. Mọi thức quay cuồng rồi lại xoáy sâu vào trong tĩnh mịch. Mỗi giọt đắng rơi là một lần con tim đập nhẹ, rền rĩ, thoi thóp bơm đi một chút hơi thở cho cơ thể đã chết lặng trong chính những suy nghĩ và cảm xúc hư vô của mình.
Ngồi trước chén sầu rung rinh trong làn khói nhạt nhoà bay tả tơi, có lẽ "tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau". Tôi vẫn lang thang trong cõi vô thường để mong một lần tôi lại nhìn thấy tôi, một lần tìm được cho mình "một cõi đi về".
Bỏ qua những thanh âm ào ạt của cuộc sống bộn bề, tôi lắng nghe tiếng đời rền rỉ rong tiếng cười khanh khách của niềm tuyệt vọng. Tôi nâng niu niềm tuyệt vọng của mình như một bông hoa và chờ ngày nó kết thành hy vọng. Và cũng gần như thế, tôi không chắc mình đã từng hy vọng.
Tôi nghĩ mình đang sống một cuộc đời kỳ lạ, và nó là của tôi, dành cho tôi. Tôi đứng giữa đời hôm nay, nhưng  ngày mai ở đâu tôi chưa thấy, và thật ra tôi cũng không cần thấy. Tôi đang tạo ra ngày mai của mình, bằng cách nghĩ ngợi, mộng mơ hay vẽ vời gì đó. Nhưng cho dù bằng cách nào thì ngày mai cũng sẽ phải đến với tôi, không thể nào chạy trốn.
Đôi lúc bỗng nhiên ngẫm nghĩ về hai từ "cuộc đời", tôi thấy lòng mình đau rát như cảm giác rách toạc của người con gái lần đầu ái ân. Có cái gì đó tan nát, vỡ oà. Tôi sẽ góp nhặt những nát tan kia để ghép lại cuộc đời, để một lần nữa có thể sẽ lại vỡ tan.
Xem tiếp >>

Về Hà Nội tháng 10

Xe xuất bến trễ gần 20 phút. Cảnh vật xung quanh rung lên nhè nhẹ rồi chạy ngược về phía sau, khuất khỏi tầm nhìn. Thành phố cuộn vào những vòng lăn của bánh xe.
Lần trước chia tay với Hà Nội, tôi tự hứa với lòng là sẽ quay lại, nhưng cũng tự hiểu rằng không biết bao giờ mới có cơ hội. Và cái cơ hội lần này đến bất ngờ đến nỗi tôi vẫn không cảm nhận được là nó đang đến. Nhưng sự thật là nó đang đến và tôi mỗi lúc mỗi gần thành phố thủ đô từng cây số. Tôi ngồi đếm từng cây số.

Tôi tỉnh dậy trong một buổi sáng ẩm ướt - buổi sáng đầu tiên trong chuyến hành trình 40 tiếng đồng hồ xuyên Việt của mình. Cảnh vật lờ mờ ngoài kia qua màng sương mù trắng đục. Sương mù dày đặc, những giọt nước đang nô đùa trên tấm kính xe. Giọt nước rơi nhanh, chốc chốc lại ngập ngừng rồi hoà mình vào những giọt nước nhỏ hơn và rơi đâu mất, nhường cuộc vui ngắn ngủi lại cho những giọt nước khác tung tăng. Ngoài kia là núi đá chập chùng xen vào những rừng cây xanh thẳm. Xe lắc lư, lên rồi lại lao dốc. Tôi giật mình nhìn thấy cuộc đời mình trên những con đường đồi ngoằn ngoèo phía trước.
Không có bụi. Đất đỏ hừng hực hai bên đường trong cơn mưa phùn đầu đông. Bỗng chốc những mảnh rừng xanh lặng lẽ ở lại với núi non. Những ngọn đồi cũng ngã mình nằm xuống những cánh đồng vàng vàng xanh xanh, bao la bát ngát. Bao la! Tôi cố phóng tầm mắt của mình thật xa nhưng cũng chẳng thể nào nhìn thấy nơi những cánh đồng kia dừng lại.
Cảnh vật thay đổi nhanh như một vở tuồng trước mắt tôi. Mọi thứ dường như đều lạ lẫm. Tôi như kẻ mộng du rơi xuống từ sao Hoả. Vẻ mặt tôi lúc này có lẽ trông chẳng khác gì chàng Hai lúa vừa rũ sạch đất bùn ruộng lúa bước ra chốn phố phường nhộn nhịp.
Ôi tôi ước gì cảnh vật ngoài kia có thể ăn được! Cái đói cồn cào trong dạ dày mà điểm dừng chân thì vẫn còn bơ vơ đâu đó phía trước. Tôi phải trùm mềm kín đầu, lấy giấc ngủ để mà tìm quên cơn đói...
Ba bữa ăn chính và một bữa ăn phụ kèm theo vé xe chỉ toàn là những thứ ăn-để-sống. Hãi hùng nhất là bữa ăn sáng với món hủ tiếu lưng chừng bát cùng mấy miếng thịt, chả biết thịt gì. Nhưng có một món làm tôi khoái chí là rau muống xào tỏi. Đó là món ăn đầu tiên tôi ăn khi lần đầu ra Hà Nội. Lúc ấy tôi chưa bao giờ được ăn rau muống xào tỏi. Lang thang cuốc bộ trong cái nóng kinh người của mùa hè Hà Nội với các thầy giáo, chúng tôi lạc vào một quán ven đường và quyết định gọi một đĩa rau muống xào tỏi với vài cốc bia (tôi uống nước ngọt). Đến bây giờ tôi vẫn chưa biết mùi vị bia Hà Nội như thế nào vì lần đó tôi đã không có cơ hội nếm thử. Có lẽ lần này tôi sẽ tìm lại quán bia năm trước - nơi tôi nhìn ra vẻ đẹp của phụ nữ Hà Nội qua một cô gái chạy bàn đang quét là rụng bên đường - để làm vài ngụm cho biết người biết ta.
Thời gian dẫu có dài cũng vẫn trôi nhanh. Nhà mỗi lúc một xa, đất lạ càng lúc càng gần. Những vùng công nghiệp hoá đầu tiên của Hà Nội đã hiện ra. Rồi cây cối thưa dần, nhường chỗ cho phố xá, người xe. Và rồi xe dừng lại, kết thúc một hành trình dài. Còn tôi thì xuống xe, tự mình bắt đầu một hành trình khác.
Xem tiếp >>