Xong việc! Hôm nay đã xong việc rồi. Xong rồi cái công việc điên khùng nhưng vô cùng thú vị trong một Liên hoan phim lần đầu được tổ chức. Những cảm giác, những tình huống, những con người mới gặp, và bây giờ cũng xa rồi.

Xa mọi người, những người lạ mới quen. Quen rất nhanh và xa cũng rất nhanh. Qua rồi những phút giây mệt nhoài, từng cơn đau rát thét lên trong mỗi bước chân hì hục chạy theo khách. Không còn thở dốc, điện thoại cũng im lìm tiếng chuông. Tất cả đã qua đi khi một phút nào đó, tôi thấy mình vẫn còn bỡ ngỡ.
Trở về với những ngày rỗng tuếch, tôi lại lang thang đi tìm mình trong im lặng để rồi như ngày nào chạy trốn chính mình trong những bước vội cô đơn. Hôm nay tôi lại là tôi, im lặng và im lặng. Cất công tìm mãi mới được một quán cà phê nhạc Trịnh. Tôi tìm góc tối nhất của nó và lặng lẽ chôn mình vào đấy, nghe những lời nhạc tỉ tê cắn xe con tim quá nhiều tình yêu đến mức vô cảm của tôi. Tâm hồn tôi tại được tắm mát bằng những giọt sầu đắng chát rỏ ra từ những nốt nhạc lê thê trên năm dòng kẻ. Mọi thức quay cuồng rồi lại xoáy sâu vào trong tĩnh mịch. Mỗi giọt đắng rơi là một lần con tim đập nhẹ, rền rĩ, thoi thóp bơm đi một chút hơi thở cho cơ thể đã chết lặng trong chính những suy nghĩ và cảm xúc hư vô của mình.
Ngồi trước chén sầu rung rinh trong làn khói nhạt nhoà bay tả tơi, có lẽ "tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau". Tôi vẫn lang thang trong cõi vô thường để mong một lần tôi lại nhìn thấy tôi, một lần tìm được cho mình "một cõi đi về".
Bỏ qua những thanh âm ào ạt của cuộc sống bộn bề, tôi lắng nghe tiếng đời rền rỉ rong tiếng cười khanh khách của niềm tuyệt vọng. Tôi nâng niu niềm tuyệt vọng của mình như một bông hoa và chờ ngày nó kết thành hy vọng. Và cũng gần như thế, tôi không chắc mình đã từng hy vọng.
Tôi nghĩ mình đang sống một cuộc đời kỳ lạ, và nó là của tôi, dành cho tôi. Tôi đứng giữa đời hôm nay, nhưng ngày mai ở đâu tôi chưa thấy, và thật ra tôi cũng không cần thấy. Tôi đang tạo ra ngày mai của mình, bằng cách nghĩ ngợi, mộng mơ hay vẽ vời gì đó. Nhưng cho dù bằng cách nào thì ngày mai cũng sẽ phải đến với tôi, không thể nào chạy trốn.
Đôi lúc bỗng nhiên ngẫm nghĩ về hai từ "cuộc đời", tôi thấy lòng mình đau rát như cảm giác rách toạc của người con gái lần đầu ái ân. Có cái gì đó tan nát, vỡ oà. Tôi sẽ góp nhặt những nát tan kia để ghép lại cuộc đời, để một lần nữa có thể sẽ lại vỡ tan.