Cái giật mình

Không biết nhân gian có mấy lời
Mà anh háo hức xuống tìm chơi
Đóng vai lữ khách người ở trọ
Trú tạm cuộc đời kiếp bụi tro.

Nắng sớm rọi chiều, anh gọi thơ
Qua con đường rộng thật như mơ
Ngỡ ngàng anh thấy ai thấp thoáng
Trong bóng hoa vàng sau cửa ô.
Thì ra em đó anh chưa biết
Cũng ở trọ đời không thẩn thơ.

Giật mình anh thấy chân mình bước
Vội vàng như thể bước đầu tiên.
Giật mình anh thấy ngôi nhà nhỏ
Cánh cửa khép rồi anh vẫn mơ.
Lặng im đứng lại đời trôi tiếp
Không buồn gõ cửa, chẳng gọi tên



Ngoài sân cơn gió đứng mình ên
Trong hiên có kẻ mất linh hồn
Mơ đâu mở cửa, mơ hơi thở
Mơ giữa ban ngày mơ giữa mơ

Ngờ đâu cửa mở: mơ hay thật?
Em đến như cười anh ngẩn ngơ
Em hôn đôi má anh chết lặng
Em choàng tay ấp anh chảy tan.

Em dắt anh vào trong giấc thơ
Qua đôi cửa nhỏ vẫn khép hờ
Chân anh dẫu biết là giới mộng
Nhưng vẫn bước đều quãng đường mơ

Giật mình em thấy trời rộng lớn
Không chỉ đôi mình không chỉ ta
Đời em còn có đời người nữa
Không như anh là một mảnh trơ

Đôi chân anh giữa bờ hư thật
Giật mình em sập cửa vào mơ
Giật mình anh thấy đời chia nữa
Lòng vỡ làm đôi rớt mảnh tình

Đôi chân anh giữa bờ hư thật
Em đã đi về trong cõi em
Còn anh đứng lại cười tan tác
Kẹt giữa cửa lòng em chốt then

Muốn gọi tên em những chẳng biết
Phải gọi từ đâu, gọi thế nào
Thôi thì câm lặng nhìn hai nửa
Hai nửa đời ta kẹt giữa trời

Muốn khóc thành dòng cho gột rửa
Nhưng hỡi em ơi mắt cạn rồi
Thôi thì anh sẽ ngàn năm nữa
Ở trọ giữa đời khóc tên em.