Thơ gửi người tôi yêu: Thu xa

Đường chiều ai dọn mà hoang,
Thu kia ai nhuộm mà vàng như rơm?

Ai để quên chút tình trong cơn gió?
Để tóc người chiều đến lại tung bay
Rồi chiếc lá buông mình câu hát cuối
Vô tình làm tan giọt nắng đầu thu

Ai hờn dỗi để thu buồn như khóc?
Cho mắt người nhòe ướt giọt mưa ngâu
Rồi quay lưng giẫm lên ngàn thu chết
Anh một mình chờ thu giữa mùa đông.

Thu đi rồi có về nữa hay không?
Hay nơi đây sẽ không vàng màu lá
Hay nơi đây sẽ vùi trong băng giá
Để ngậm ngùi chết lịm một hồn yêu.
Xem tiếp >>

Thời gian

Thời gian kia mới kỳ lạ làm sao! Cứ tưởng đang đeo mang trên mình những trĩu nặng của tâm tư, nhưng lại vun vút bay như bước chân người đi không lời tạm biệt. Ngủ mê giữa cuộc đời, tôi tự hỏi mình thời gian rồi sẽ đi về đâu? Phải chăng đó là nơi vô thực?
Đã bao lần tôi tuyệt vọng vẫy vùng, mong thoát khỏi những dòng thời gian nghiệt ngã cuốn tôi ngã nhào theo. Nhưng tuyệt vọng vẫn là tuyệt vọng. Tôi biết mình chỉ là hạt bụi đời bé nhỏ bay đi dập dìu từng giây từng phút. Và tôi cũng biết rằng còn vô vàn hạt bụi khác cũng đang trong vòng xoáy như tôi. Bụi bay mịt mù, tung lên rồi lại rơi xuống, lấp liếm cuộc đời đầy chắp vá này. Cô đơn giữa cơn gió lạnh lùng, rồi bàn tay nào sẽ xòe ra để đón lấy tôi - hạt bụi đang chơi vơi trong cái nhập nhằng của mộng ảo và sự thật? Ranh giới giữa mơ và tỉnh chẳng qua cũng chỉ là một cái giật mình. Một nụ cười cũng đủ làm người tỉnh giấc, một tiếng khóc cũng đủ làm người mãi sống trong mơ. Làm sao con người có thể đứng hai chân trên lằn ranh đó được?
Giữa lúc tôi đang đánh đu cuộc đời mình trên lằn ranh mỏng manh ấy, thời gian vẫn cứ bỡn cợt con người mà trôi đi, cuốn theo tất cả những gì là quá khứ, vượt qua hiện tài để tô vẽ tương lai. Tương lai là thời gian, nhưng không ai biết nó ở đâu. Có thể ở bên trái, bên phải hay ngay trước mặt; có thể nằm sâu dưới đất, bay cao trên trời, thậm chí tương lai có thể đi theo sau lưng mình mà người ta không hề hay biết. Thế mà mục đích của con người lại là tìm kiếm tương lai!
Tương lại là vô định. Thời gian vẫn luôn tỉ tê vào tai tôi như thế. Tôi phì cười vì biết mình đang đi tìm một cái hư hư ảo ảo giữa cuộc sống rất thực này. Biết là thế, nhưng tôi vẫn mò mẫm trong đống hỗn loạn của lòng mình, mong có thể sờ thấy tương lai, hôn một cái và cất tiếng cười mãn nguyện. Tiếng cười ấy tôi sẽ dùng để cười vào mặt dòng thời gian khốn nạn đang túm lấy tôi mà lôi đi không thương tiếc.
Thật buồn cười khi tất cả chỉ là tưởng tượng. Tôi vẫn là người thua cuộc. Tôi vẫn quay cuồng trong vòng xoáy cuộc đời, vẫn lênh đênh trên dòng chảy của thời gian.
Ngẫm thấy tôi vẫn là tôi, vẫn là nô lệ của đời, là kẻ ở của thời gian. Thời gian là gì nào ai có biết.
Xem tiếp >>

Trăng cuối mùa thu

Lại là màn đêm. Một nữa cuộc đời tôi là màn đêm, những đêm khuya thanh vắng. Tôi sống để chờ đợi những mảng đen mà mặt trời mỗi lần ra đi bỏ lại. 
Màn đêm lập lờ bên của sổ. Ánh trăng non nhàn nhạt ẩn hiện trong đám mây xám đã bọc lấy những ngôi sao xa xôi. Những ngôi sao lịm tắt, chết mòn trong ánh sáng lung linh của mình, để lại nơi thăm thẳm trời cao một vầng trăng đơn lẻ. Trăng vằng vặc nỗi buồn. Trăng soi lên cửa sổ thứ ánh sáng tái tê của đêm chớm mùa đông.
Bên tai tôi, những phím dương cầm khóc cười lạc lõng. Những âm thanh du dương ấy, từng phím từng phím ấn vào tâm hồn tôi, lúc nhẹ như tơ, lúc trĩu nặng như đá tảng. Mở đôi mắt của trái tim, tôi nhìn vào những nốt nhạc u sầu đang lảnh lót vang lên dưới nụ cười trầm mặc của ánh trăng. Tôi cũng cười, nụ cười mỉa mai tặng cho chính mình, nụ cười lạnh giá như gió tuyết, khô khan như cây rừng trút lá tàn phai. Tôi cũng cười, cười để quên mình phải khóc, cười để quên đi những niềm vui bé nhỏ giữa đời đang bị vùi dập trong vũng lầy đơn độc. Tôi cũng cười, nụ cười vô thanh vô ảnh.
Tôi ngước nhìn qua khung cửa sổ, dẫu biết rằng ngoài kia bao la không có gì ngoài bóng tối thoáng nhuộm ánh trăng. Màn đêm sâu thẳm hút cả những giọt lòng cuối cùng vụt qua song cửa lưa thưa mấy hạt bụi vàng. Cơn gió xa lạ nào đó đang ùa đến. Tai tôi nghe tiếng thì thào rồi đay nghiến luồn qua từng khe cửa hở. Cơn gió đến. Cơn gió xua tan những gì còn lại trên bầu trời đêm xa tít ấy của tôi. Vầng trăng non và đám mây xám kia không còn vùng vằng nhau nữa, bởi cơn gió vô tình đã lùa đám mây che lấp mảnh trăng vàng bé nhỏ, bơ vơ. Những mảng sáng yếu ớt cuối cùng cũng gào thét, vẫy vùng rồi chìm vào vũng màu u tối của đám mây. 
Cơn gió đã giết chết con trăng còn lại của mùa thu. Mùa thu cũng chết theo màu vàng nhạt ấy. Tiếng khóc nghe đâu đó chơi vơi giữa bao la trần gian. Tôi đưa tay hứng lấy những giọt sầu rơi từ trong sâu thẳm mịt mù. Tiếng dương cầm vẫn vang bên tai như những lời từ biệt.
Tôi dang tay ôm lấy mùa thu. Mùa thu cười rồi đi mất. Cơn gió kia cũng vẫy ngọn chào. Tiếng đàn bay vút lên cao, tôi vẫn còn ở lại.
Xem tiếp >>