Thời gian

Thời gian kia mới kỳ lạ làm sao! Cứ tưởng đang đeo mang trên mình những trĩu nặng của tâm tư, nhưng lại vun vút bay như bước chân người đi không lời tạm biệt. Ngủ mê giữa cuộc đời, tôi tự hỏi mình thời gian rồi sẽ đi về đâu? Phải chăng đó là nơi vô thực?
Đã bao lần tôi tuyệt vọng vẫy vùng, mong thoát khỏi những dòng thời gian nghiệt ngã cuốn tôi ngã nhào theo. Nhưng tuyệt vọng vẫn là tuyệt vọng. Tôi biết mình chỉ là hạt bụi đời bé nhỏ bay đi dập dìu từng giây từng phút. Và tôi cũng biết rằng còn vô vàn hạt bụi khác cũng đang trong vòng xoáy như tôi. Bụi bay mịt mù, tung lên rồi lại rơi xuống, lấp liếm cuộc đời đầy chắp vá này. Cô đơn giữa cơn gió lạnh lùng, rồi bàn tay nào sẽ xòe ra để đón lấy tôi - hạt bụi đang chơi vơi trong cái nhập nhằng của mộng ảo và sự thật? Ranh giới giữa mơ và tỉnh chẳng qua cũng chỉ là một cái giật mình. Một nụ cười cũng đủ làm người tỉnh giấc, một tiếng khóc cũng đủ làm người mãi sống trong mơ. Làm sao con người có thể đứng hai chân trên lằn ranh đó được?
Giữa lúc tôi đang đánh đu cuộc đời mình trên lằn ranh mỏng manh ấy, thời gian vẫn cứ bỡn cợt con người mà trôi đi, cuốn theo tất cả những gì là quá khứ, vượt qua hiện tài để tô vẽ tương lai. Tương lai là thời gian, nhưng không ai biết nó ở đâu. Có thể ở bên trái, bên phải hay ngay trước mặt; có thể nằm sâu dưới đất, bay cao trên trời, thậm chí tương lai có thể đi theo sau lưng mình mà người ta không hề hay biết. Thế mà mục đích của con người lại là tìm kiếm tương lai!
Tương lại là vô định. Thời gian vẫn luôn tỉ tê vào tai tôi như thế. Tôi phì cười vì biết mình đang đi tìm một cái hư hư ảo ảo giữa cuộc sống rất thực này. Biết là thế, nhưng tôi vẫn mò mẫm trong đống hỗn loạn của lòng mình, mong có thể sờ thấy tương lai, hôn một cái và cất tiếng cười mãn nguyện. Tiếng cười ấy tôi sẽ dùng để cười vào mặt dòng thời gian khốn nạn đang túm lấy tôi mà lôi đi không thương tiếc.
Thật buồn cười khi tất cả chỉ là tưởng tượng. Tôi vẫn là người thua cuộc. Tôi vẫn quay cuồng trong vòng xoáy cuộc đời, vẫn lênh đênh trên dòng chảy của thời gian.
Ngẫm thấy tôi vẫn là tôi, vẫn là nô lệ của đời, là kẻ ở của thời gian. Thời gian là gì nào ai có biết.