Lại là màn đêm. Một nữa cuộc đời tôi là màn đêm, những đêm khuya thanh vắng. Tôi sống để chờ đợi những mảng đen mà mặt trời mỗi lần ra đi bỏ lại.
Màn đêm lập lờ bên của sổ. Ánh trăng non nhàn nhạt ẩn hiện trong đám mây xám đã bọc lấy những ngôi sao xa xôi. Những ngôi sao lịm tắt, chết mòn trong ánh sáng lung linh của mình, để lại nơi thăm thẳm trời cao một vầng trăng đơn lẻ. Trăng vằng vặc nỗi buồn. Trăng soi lên cửa sổ thứ ánh sáng tái tê của đêm chớm mùa đông.
Tôi ngước nhìn qua khung cửa sổ, dẫu biết rằng ngoài kia bao la không có gì ngoài bóng tối thoáng nhuộm ánh trăng. Màn đêm sâu thẳm hút cả những giọt lòng cuối cùng vụt qua song cửa lưa thưa mấy hạt bụi vàng. Cơn gió xa lạ nào đó đang ùa đến. Tai tôi nghe tiếng thì thào rồi đay nghiến luồn qua từng khe cửa hở. Cơn gió đến. Cơn gió xua tan những gì còn lại trên bầu trời đêm xa tít ấy của tôi. Vầng trăng non và đám mây xám kia không còn vùng vằng nhau nữa, bởi cơn gió vô tình đã lùa đám mây che lấp mảnh trăng vàng bé nhỏ, bơ vơ. Những mảng sáng yếu ớt cuối cùng cũng gào thét, vẫy vùng rồi chìm vào vũng màu u tối của đám mây.
Cơn gió đã giết chết con trăng còn lại của mùa thu. Mùa thu cũng chết theo màu vàng nhạt ấy. Tiếng khóc nghe đâu đó chơi vơi giữa bao la trần gian. Tôi đưa tay hứng lấy những giọt sầu rơi từ trong sâu thẳm mịt mù. Tiếng dương cầm vẫn vang bên tai như những lời từ biệt.
Tôi dang tay ôm lấy mùa thu. Mùa thu cười rồi đi mất. Cơn gió kia cũng vẫy ngọn chào. Tiếng đàn bay vút lên cao, tôi vẫn còn ở lại.