Ước mơ và khát vọng

Hôm nay lang thang trên mạng, sau khi giật thót tim vì nhận ra rằng có người đã và đang tìm kiếm thông tin về mình, tình cờ tìm được một bài viết của mình thời còn học lớp 12. Đây là bài tham dự cuộc thi "Tập trung trí tuệ, thực hiện ước mơ" do Cool Air VN tổ chức (bài đã lọt qua vòng gửi xe, nhưng đến vòng lấy xe thì... hỏng bét). Đọc lại thấy sao lúc đó mình viết tâm trạng và tâm huyết vậy! Từng từ từng chữ như vắt máu viết ra vậy, buồn cười thật. Nhưng dù sao cũng là một bài viết khá, đăng lại cho mọi người đọc vậy.

 Tôi ư? Cũng chỉ là một nam sinh bình thường như bao nhiêu người khác. Tôi đang học 12, mỉm cười với hiện tại, ngủ ngon cùng quá khứ, nhưng thao thức với tương lai. Ước mơ, con người ai cũng có riêng cho mình những ước mơ. Có những ước mơ gần, những ước mơ xa; có những ước mơ thầm kín, những ước mơ thể hiện ra ngoài; có những ước mơ khả thực hiện, những ước mơ không tưởng... Tôi cũng vậy, hơn thế nữa tôi có quá nhiều ước mơ, nhất là về nghề nghiệp. Tất cả các nghề đều chân chính và đều đóng góp cho sự phát triển của xã hội và đất nước. Vì vậy, với nhiệt huyết thanh niên sôi sục, với khát vọng cống hiến sức trẻ của mình, tôi muốn làm mọi thứ. Tôi muốn đi qua mọi con đường, nếm đủ vị, ngửi đủ mùi, trải nghiệm mọi cảm giác... Đôi lúc tôi muốn làm một công nhân quét đường để dọn hết rác trên đường phố, đôi lúc tôi cũng muốn mình là một vị nguyên thủ quốc gia để lãnh đạo một đất nước đi lên... Và cũng đôi khi, tôi muốn mình bé lại trên đôi tay của mẹ, lắng nghe tiếng ru ngọt ngào bay xa trong gió ruộng đồng, quên hết những ồn ào nhộn nhịp của chốn đô thành này. Có lẽ bạn cho rằng tôi sẽ mất phương hướng trước những ước mơ của mình. Nhưng không! Tôi chưa bao giờ mất phương hướng. Dù làm nghề gì, tôi cũng sẽ đem hết sức mình, làm tròn bổn phận của một người lao động chân chính.
   Lúc còn nhỏ, tôi ước mơ mình được làm một nghệ sĩ cải lương để được khóc, được cười dưới ánh đèn sân khấu. Lớn lên một chút, khi có được chiếc máy tính đầu tiên, tôi lại muốn trở thành một lập trình viên với thu nhập cao ngất ngưỡng. Lớn hơn nữa, tôi lại nghĩ mình sẽ trở thành một chính trị gia, một nhà nghiên cứu lịch sử, văn hóa, một nhà hoạt động văn hóa, một nhà văn, nhà thơ hay là một chuyên gia kỹ xảo điện ảnh... Khốn khổ thay, những mong mỏi của tôi chỉ "thêm" mà không "thay đổi". Những mong mỏi ấy nhiều lần làm tôi thao thức suốt đêm để suy nghĩ. Tôi đã muốn làm những công việc mình yêu thích ngay tức khắc, ngay trong lúc ngủ. Tôi đã vội vàng... Nhưng bây giờ tôi đã nhận ra vội vàng không phải như tôi đã vội vàng, mà là "thà một phút huy hoàng rồi chợt tối, còn hơn buồn le lói suốt trăm năm" (Xuân Diệu).
   Vì thế, tôi không mơ nữa. Tôi biến những ước mơ của mình thành ngọn lửa khát vọng. Tôi thắp nó lên mỗi khi bình minh thức giấc, và cho thêm ít than hồng khi đêm về. Với ngọn lửa ấy, mỗi ngày của tôi đều rạo rực và cháy bỏng, đều chói chang những niềm tin.
   Đơn giản, ước mơ của tôi là được học tập , được phát triển và cống hiến sức trẻ của mình cho đất nước, cho xã hội và cho nhân loại nếu có thể và tôi yêu đất nước mình! Vì tôi sống một mình, nên đó là những điều tôi vẫn tự nhủ mỗi ngày. Đơn giản hơn nữa, tôi là [...]*

Lúc đó đầu óc mình cũng hay ho phết nhỉ! Viết mấy câu còn sến hơn trình độ sến bây giờ có thể viết nữa. Vui.

* Câu cuối đã được cắt bớt vì lý do cá nhân
Xem tiếp >>

Gửi em ngày cuối Tết

Em ơi! Vậy là một cái Tết nữa trôi qua mà anh không thể cùng em đón giao thừa. Vậy là một cái Tết nữa anh và em mỗi đứa một nơi, nhớ về nhau trong cái màu vàng nhợt nhạt của hoa mai nở muộn, của hoa vạn thọ trổ chưa đều. Có lẽ em buồn lắm. Anh biết! Anh cũng như em, mong ngày đầu năm thức dậy sẽ nhìn thấy người mình yêu cười vui trong mùi Tết, và cũng sẽ thất vọng khi điều mình mong mỏi lại không thể trở thành sự thật.
Anh không nhớ chúng ta yêu nhau từ khi nào, nhưng anh vẫn nhớ hoài cái cảm giác lần đầu tiên tim anh rộn ràng khi nghĩ về em. Anh đã tạt rất nhiều nước vào mặt mình để mong xóa đi những suy nghĩ mà lúc đó anh cho là không thể nào. Anh đã lầm tưởng rằng chúng ta chỉ có thể là bạn, vì em gần như không phải mẫu người của anh (theo một lý thuyết chán phèo nào đó). Nhưng anh đã nhớ em, không thể thôi nghĩ về em, rồi anh nhận ra anh đã yêu em, yêu nhiều lắm. Con tim anh trước đó vẫn cứ cho rằng nó đã đóng băng hay hóa đá trong những rung động đầu tiên khờ dại. Anh cũng nghĩ vậy, và anh nghĩ chẳng ai, chẳng cô gái nào có thể làm sống lại trái tim đó của anh. Nhưng em đã làm thế đấy! Nụ cười em, tiếng nói của em đã làm tan chảy tâm hồn anh, để anh nhớ nhung, thơ thẩn, ngẩn ngơ, để anh trằn trọc, khổ đau, hạnh phúc... Tất cả là em! Anh đã rất ghét em, anh đã muốn giết chết em trong trái tim anh. Nhưng càng ghét em bao nhiêu thì anh lại nhớ em bấy nhiêu, rồi anh yêu em nhiều hơn nữa, và nhận ra rằng không có em thì cuộc sống của anh có lẽ chỉ toàn một màu xám lạnh.

Và rồi anh đã có được em, trái tim và tất cả. Anh ngạc nhiên thấy tình yêu trong em tha thiết, như chưa bao giờ anh thấy một tình yêu. Và anh đã biết mình đã tìm thấy người phụ nữ thứ hai, ngoài mẹ, có thể chịu đựng anh. Đó là em! Anh biết mình thật sự rất khó chịu đựng, nhưng em đã làm tất cả vì anh. Anh nghĩ mình viết khá nhưng anh không có từ nào để diễn tả những gì em đã làm, đã hy sinh cho anh. Anh chỉ xin em cho anh một lần nữa nói "anh yêu em!" và "cảm ơn em nhiều lắm!". Chỉ có em mới làm cho anh thấy mình là một người đàn ông thực thụ.
Anh và em có một điểm chung là chúng ta yêu nhau. Nhưng cách chúng ta yêu nhau lại hoàn toàn khác. Em luôn muốn giữ lửa cho cuộc tình, để mỗi ngày tình yêu đều nở hoa, đều tươi thắm. Nhưng anh thích một tình yêu có nhiều cung bậc. Anh yêu em lặng lẽ và muốn sự cách xa tô đậm thêm tình cảm trong mỗi chúng ta. Anh không nghĩ rằng yêu nhau thì phải ở bên nhau. Đối với anh, những lúc anh nhớ em là những lúc anh yêu em nhiều nhất. Phải nói rằng không phải lúc nào anh cũng yêu em như anh muốn. Có những lúc anh quên em. Có những lúc anh nhớ em quay quắt, nhớ điên cuồng mà không biết phải làm thế nào để được ôm em trong vòng tay, để được hôn lên môi em, để cười trong hơi thở của nhau. 
Với anh, tình yêu là chuyện của con tim, chứ không phải nơi cửa miệng. Đó là lý do vì sao những lời anh nói với em không ngọt ngào trìu mến, không "đường ướp hương hoa". Anh yêu em và đó là tất cả. Anh không muốn mình là một gã yêu bằng lời nói, mặc dù anh có thể. Em biết anh giỏi nói mà. Em vẫn thường nói anh là dẻo môi dai miệng, nhưng miệng anh chỉ thích bông đùa thôi. Em đã nắm giữ con tim anh, em hẳn biết anh yêu em thế nào mà, phải không? Anh biết điều gì cũng có chừng mực, đôi lúc anh quá khó khăn, đôi lúc anh làm em khóc. Tin anh đi! Đôi lúc tình cảm và lý trí, con tim và bộ óc không đi chung đường. Tin anh đi! Dù anh là ai, anh làm gì, ở đâu, sống hay chết, dù chỉ còn là hơi thở thoảng trong cơn gió, dẫu chỉ còn là nhành cây ngọn cỏ ngậm đất làm vui, thì anh vẫn yêu em, yêu em như anh đã yêu, "vì đó là em"!
Em ơi! Đã từ lâu, từ cái ngày anh trao trái tim mình cho em, mùa xuân đối với anh không còn ý nghĩa. Anh không quan tâm đến thời gian, đến đông tàn hay thu muộn. Bởi có gì đẹp bằng tình yêu của em dành cho anh? Có gì quý giá bằng đôi môi em cười? Dù vạn mùa xuân có qua đi, dẫu đất trời có già nua đi vào thiên cổ, anh vẫn yêu em, trái tim anh vẫn là của em, vẫn đập theo nhịp đập trái tim em.
Xem tiếp >>

Về quê ăn Tết

Ngày cuối ở thành phố thật vui với một người bạn hết sức dễ thương. Sáng sớm khi tôi đi ngủ thì chị mới nhắn tin trên facebook hẹn gặp tôi sau 1 tiếng nữa (nếu tôi đọc được tin nhắn). Tôi chả hề hay biết gì mà đánh một giấc đến hơn 2 giờ chiều. Thức dậy tôi nhắn lại cho chị ấy rằng sẽ gặp nhau lúc 5 giờ chiều, tôi sẽ chờ, không gặp không về. Thật kinh khủng khi điện thoại của tôi chị bảo không gọi được, chị lại không có điện thoại ở Việt Nam, facebook thì chỗ có chỗ không. Tôi và chị cứ như chơi trò mèo vờn chuột. Tôi ngồi cà phê Highlands mà thấp thỏm, không biết chị có nhận được tin nhắn và có tìm được đến nơi không. Ngồi trên lầu nhìn ngắm xe cộ qua cửa kính gần tiếng đồng hồ, cuối cùng, Chúa cũng mang chị đến chỗ hẹn. Vậy là tôi nghĩ mình sống cũng có đức đấy chứ!
Tôi đã rất vui khi gặp lại chị, và chị cũng thế. Lần đầu chúng tôi gặp nhau khi tôi và chị cùng tham gia dự án ở Việt Nam của Kairos Coalition (Mỹ). Chúng tôi đã có những kỷ niệm rất vui trong khoảng thời gian đó, nhưng lần làm tôi nhớ nhất là chuyến trở về miền Nam của mình. Tôi và chị cùng đi trên một chuyến tàu, trong cùng khoang và giường cùng tầng: tầng 3 - tầng trên cùng. Gầy như tôi thì tầng 5 cũng không vấn đề gì, nhưng thật khó khăn cho chị khi trèo lên tầng 3 với thân hình to lớn của mình. Mỗi lần nhìn chị di chuyển, tôi thấy thương quá. Tôi cảm nhận đươc chị là người rất nhiệt tình, chịu thương chịu khó trong suốt quãng thời gian qua. Trên chuyến tàu ấy, chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện, chuyện trên trời dưới đất, nói chuyện xã hội, chính trị, phim ảnh... Chúng tôi đã thức rất khuya cùng nhau, đến lúc thấy mình đang làm phiền giấc ngủ những người khác trong khoang, tôi và chị rủ nhau vào căn tin uống bia và nói chuyện tiếp, đến khi căn tin đóng cửa. Sáng hôm sau, chị xuống ga Huế, tôi trở về thành phố, đến bây giờ chúng tôi mới gặp lại nhau.
Tôi rủ rê chị về Cần Thơ chơi, nhưng chị sắp phải về Mỹ. Chị hẹn gặp tôi ở New York, tôi hẹn gặp lại chị ở Việt Nam. Về nhà sau một buổi tối đi chơi đầy thú vị, vừa làm hướng dẫn vừa tự khám phá, tôi gọi điện đặt vé xe đi ngay sáng hôm sau mà vẫn nhớ cái cảm giác ngồi uống bia ăn bánh ướt nem chả giữa một đống hoang tàn đổ nát.

Tôi dậy sớm sau giấc ngủ hơn 2 tiếng đồng hồ để bắt đầu chuyến về quê gấp gáp của mình. Tôi không thích đi xe vào dịp Tết. Có quá nhiều kiểu người trên một chuyến xe, ai cũng mang lỉnh kỉnh các thứ, miệng các bà các chị dưới tỉnh cứ huyên thuyên ồm ồm như thể chỉ có mình trên xe, rồi tiếng trẻ con kêu khóc. Đối với loại người như tôi thì quả là một cực hình khi 4 tiếng đồng hồ ngồi trên chiếc xe như vậy. Tôi còn đi phải chiếc xe mới cóng nên xóc không chịu được, đã vậy còn ngồi ghế áp chót. Chuyến xe không thể tệ hơn khi gặp phải tài xe lái ẩu và nhân viên phục vụ vô trách nhiệm. Xe phanh gấp mấy lần, trẻ con đâm vào ghế trước sưng hết trán nhưng nhân viên cứ ngồi thừ ra bên cạnh tài xế, không thèm bước xuống xin lỗi hay thăm nom một tiếng. Tức điên lên cùng với căn bệnh đau dạ dày hành hạ vì chưa ăn sáng, tôi ngồi thần thừ như xác chết, chốc chốc lại giật tưng lên vì ổ gà, ổ voi. 
Mệt quá, tôi lao nhanh về khách sạn nghỉ. Đến chiều thì tôi cũng gặp được người tôi muốn gặp. Nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi dường như không thỏa được nỗi nhớ mong.
Xem tiếp >>