Ước mơ và khát vọng

Hôm nay lang thang trên mạng, sau khi giật thót tim vì nhận ra rằng có người đã và đang tìm kiếm thông tin về mình, tình cờ tìm được một bài viết của mình thời còn học lớp 12. Đây là bài tham dự cuộc thi "Tập trung trí tuệ, thực hiện ước mơ" do Cool Air VN tổ chức (bài đã lọt qua vòng gửi xe, nhưng đến vòng lấy xe thì... hỏng bét). Đọc lại thấy sao lúc đó mình viết tâm trạng và tâm huyết vậy! Từng từ từng chữ như vắt máu viết ra vậy, buồn cười thật. Nhưng dù sao cũng là một bài viết khá, đăng lại cho mọi người đọc vậy.

 Tôi ư? Cũng chỉ là một nam sinh bình thường như bao nhiêu người khác. Tôi đang học 12, mỉm cười với hiện tại, ngủ ngon cùng quá khứ, nhưng thao thức với tương lai. Ước mơ, con người ai cũng có riêng cho mình những ước mơ. Có những ước mơ gần, những ước mơ xa; có những ước mơ thầm kín, những ước mơ thể hiện ra ngoài; có những ước mơ khả thực hiện, những ước mơ không tưởng... Tôi cũng vậy, hơn thế nữa tôi có quá nhiều ước mơ, nhất là về nghề nghiệp. Tất cả các nghề đều chân chính và đều đóng góp cho sự phát triển của xã hội và đất nước. Vì vậy, với nhiệt huyết thanh niên sôi sục, với khát vọng cống hiến sức trẻ của mình, tôi muốn làm mọi thứ. Tôi muốn đi qua mọi con đường, nếm đủ vị, ngửi đủ mùi, trải nghiệm mọi cảm giác... Đôi lúc tôi muốn làm một công nhân quét đường để dọn hết rác trên đường phố, đôi lúc tôi cũng muốn mình là một vị nguyên thủ quốc gia để lãnh đạo một đất nước đi lên... Và cũng đôi khi, tôi muốn mình bé lại trên đôi tay của mẹ, lắng nghe tiếng ru ngọt ngào bay xa trong gió ruộng đồng, quên hết những ồn ào nhộn nhịp của chốn đô thành này. Có lẽ bạn cho rằng tôi sẽ mất phương hướng trước những ước mơ của mình. Nhưng không! Tôi chưa bao giờ mất phương hướng. Dù làm nghề gì, tôi cũng sẽ đem hết sức mình, làm tròn bổn phận của một người lao động chân chính.
   Lúc còn nhỏ, tôi ước mơ mình được làm một nghệ sĩ cải lương để được khóc, được cười dưới ánh đèn sân khấu. Lớn lên một chút, khi có được chiếc máy tính đầu tiên, tôi lại muốn trở thành một lập trình viên với thu nhập cao ngất ngưỡng. Lớn hơn nữa, tôi lại nghĩ mình sẽ trở thành một chính trị gia, một nhà nghiên cứu lịch sử, văn hóa, một nhà hoạt động văn hóa, một nhà văn, nhà thơ hay là một chuyên gia kỹ xảo điện ảnh... Khốn khổ thay, những mong mỏi của tôi chỉ "thêm" mà không "thay đổi". Những mong mỏi ấy nhiều lần làm tôi thao thức suốt đêm để suy nghĩ. Tôi đã muốn làm những công việc mình yêu thích ngay tức khắc, ngay trong lúc ngủ. Tôi đã vội vàng... Nhưng bây giờ tôi đã nhận ra vội vàng không phải như tôi đã vội vàng, mà là "thà một phút huy hoàng rồi chợt tối, còn hơn buồn le lói suốt trăm năm" (Xuân Diệu).
   Vì thế, tôi không mơ nữa. Tôi biến những ước mơ của mình thành ngọn lửa khát vọng. Tôi thắp nó lên mỗi khi bình minh thức giấc, và cho thêm ít than hồng khi đêm về. Với ngọn lửa ấy, mỗi ngày của tôi đều rạo rực và cháy bỏng, đều chói chang những niềm tin.
   Đơn giản, ước mơ của tôi là được học tập , được phát triển và cống hiến sức trẻ của mình cho đất nước, cho xã hội và cho nhân loại nếu có thể và tôi yêu đất nước mình! Vì tôi sống một mình, nên đó là những điều tôi vẫn tự nhủ mỗi ngày. Đơn giản hơn nữa, tôi là [...]*

Lúc đó đầu óc mình cũng hay ho phết nhỉ! Viết mấy câu còn sến hơn trình độ sến bây giờ có thể viết nữa. Vui.

* Câu cuối đã được cắt bớt vì lý do cá nhân