Em ơi! Vậy là một cái Tết nữa trôi qua mà anh không thể cùng em đón giao thừa. Vậy là một cái Tết nữa anh và em mỗi đứa một nơi, nhớ về nhau trong cái màu vàng nhợt nhạt của hoa mai nở muộn, của hoa vạn thọ trổ chưa đều. Có lẽ em buồn lắm. Anh biết! Anh cũng như em, mong ngày đầu năm thức dậy sẽ nhìn thấy người mình yêu cười vui trong mùi Tết, và cũng sẽ thất vọng khi điều mình mong mỏi lại không thể trở thành sự thật.
Anh không nhớ chúng ta yêu nhau từ khi nào, nhưng anh vẫn nhớ hoài cái cảm giác lần đầu tiên tim anh rộn ràng khi nghĩ về em. Anh đã tạt rất nhiều nước vào mặt mình để mong xóa đi những suy nghĩ mà lúc đó anh cho là không thể nào. Anh đã lầm tưởng rằng chúng ta chỉ có thể là bạn, vì em gần như không phải mẫu người của anh (theo một lý thuyết chán phèo nào đó). Nhưng anh đã nhớ em, không thể thôi nghĩ về em, rồi anh nhận ra anh đã yêu em, yêu nhiều lắm. Con tim anh trước đó vẫn cứ cho rằng nó đã đóng băng hay hóa đá trong những rung động đầu tiên khờ dại. Anh cũng nghĩ vậy, và anh nghĩ chẳng ai, chẳng cô gái nào có thể làm sống lại trái tim đó của anh. Nhưng em đã làm thế đấy! Nụ cười em, tiếng nói của em đã làm tan chảy tâm hồn anh, để anh nhớ nhung, thơ thẩn, ngẩn ngơ, để anh trằn trọc, khổ đau, hạnh phúc... Tất cả là em! Anh đã rất ghét em, anh đã muốn giết chết em trong trái tim anh. Nhưng càng ghét em bao nhiêu thì anh lại nhớ em bấy nhiêu, rồi anh yêu em nhiều hơn nữa, và nhận ra rằng không có em thì cuộc sống của anh có lẽ chỉ toàn một màu xám lạnh.

Anh và em có một điểm chung là chúng ta yêu nhau. Nhưng cách chúng ta yêu nhau lại hoàn toàn khác. Em luôn muốn giữ lửa cho cuộc tình, để mỗi ngày tình yêu đều nở hoa, đều tươi thắm. Nhưng anh thích một tình yêu có nhiều cung bậc. Anh yêu em lặng lẽ và muốn sự cách xa tô đậm thêm tình cảm trong mỗi chúng ta. Anh không nghĩ rằng yêu nhau thì phải ở bên nhau. Đối với anh, những lúc anh nhớ em là những lúc anh yêu em nhiều nhất. Phải nói rằng không phải lúc nào anh cũng yêu em như anh muốn. Có những lúc anh quên em. Có những lúc anh nhớ em quay quắt, nhớ điên cuồng mà không biết phải làm thế nào để được ôm em trong vòng tay, để được hôn lên môi em, để cười trong hơi thở của nhau.
Với anh, tình yêu là chuyện của con tim, chứ không phải nơi cửa miệng. Đó là lý do vì sao những lời anh nói với em không ngọt ngào trìu mến, không "đường ướp hương hoa". Anh yêu em và đó là tất cả. Anh không muốn mình là một gã yêu bằng lời nói, mặc dù anh có thể. Em biết anh giỏi nói mà. Em vẫn thường nói anh là dẻo môi dai miệng, nhưng miệng anh chỉ thích bông đùa thôi. Em đã nắm giữ con tim anh, em hẳn biết anh yêu em thế nào mà, phải không? Anh biết điều gì cũng có chừng mực, đôi lúc anh quá khó khăn, đôi lúc anh làm em khóc. Tin anh đi! Đôi lúc tình cảm và lý trí, con tim và bộ óc không đi chung đường. Tin anh đi! Dù anh là ai, anh làm gì, ở đâu, sống hay chết, dù chỉ còn là hơi thở thoảng trong cơn gió, dẫu chỉ còn là nhành cây ngọn cỏ ngậm đất làm vui, thì anh vẫn yêu em, yêu em như anh đã yêu, "vì đó là em"!
Em ơi! Đã từ lâu, từ cái ngày anh trao trái tim mình cho em, mùa xuân đối với anh không còn ý nghĩa. Anh không quan tâm đến thời gian, đến đông tàn hay thu muộn. Bởi có gì đẹp bằng tình yêu của em dành cho anh? Có gì quý giá bằng đôi môi em cười? Dù vạn mùa xuân có qua đi, dẫu đất trời có già nua đi vào thiên cổ, anh vẫn yêu em, trái tim anh vẫn là của em, vẫn đập theo nhịp đập trái tim em.