Ra đi tìm nơi vô định

Tôi chuẩn bị rời khỏi thành phố này. Thời gian chỉ còn tính bằng ngày mà thôi. Một ngày trôi qua nhanh biết bao nhiêu khi buổi sáng tôi đi ngủ và khi thức dậy thì thấy trời đã tối. Tôi ước gì thời gian đi chậm thôi, để tôi có thể nhìn ngắm nơi này lâu hơn, ở lại với những con người nơi đây lâu hơn. Nhưng rồi tôi lại thôi thúc thời gian chạy thật nhanh để tôi mau chóng có cơ hội thực hiện những ước mơ của mình, làm những việc nên làm, cần làm và phải làm. Sự mâu thuẫn ấy, một lẫn nữa lại hiện diện trong tôi, như đã từng hiện diện. Dường như tâm trí tôi từ khi sinh ra đã là nơi của những mâu thuẫn. Gay gắt có, nhẹ nhàng có, nhưng luôn luôn là mâu thuẫn.
Nếu nhìn lại, thời gian quả là trôi nhanh thật. Mới đây mà 2 năm của một đời người đã qua đi không gì níu giữ được. 2 năm, không quá ngắn cũng không quá dài để tôi đủ tình cảm mà vương vấn với tất cả những gì xung quanh mình. Những hình ảnh của ngày đầu đặt chân đến đây vẫn còn in rõ ràng trong trí nhớ của tôi, và có lẽ nó sẽ không bao giờ bị quên lãng.
2 năm trước, một thằng nhóc 16 quyết định khăn gói đi học xa nhà. Nói xa nhà nhưng cũng chỉ cách vài chục km. Nhưng ở vùng đất này, vài chục km đã là một sự khác biệt rất lớn giữa thành thị và nông thôn. Ngày đầu đến thành phố này tôi không hề bỡ ngỡ, bởi đã nhiều lần tôi ra đây chơi cùng lũ bạn. Cái cảm xúc duy nhất là nỗi nhớ nhà. Tuy tôi thường xa nhà và đã quen với việc sống xa cha mẹ, nhưng cái cảm giác nát lòng khi ngồi co ro trong góc phòng trọ nhìn tất cả những đồ đạc của mình đã được dọn ra khỏi nhà và đang chất chồng trước mặt, nó làm tôi cảm thấy chua xót, tiếc nuối mà không biết làm gì hơn ngoài việc ngồi nhìn thời gian ì ạch trôi qua từng phút, đợi cho đến khi trời sáng để làm bạn với ánh mặt trời, với tiếng ồn của xe cộ. 
Cái phòng trọ ấy là nơi tôi đang ngồi đây, gõ những dòng chữ tuôn ra từ tâm thức này. 2 năm đã làm tôi yêu nó mất rồi. Nó đã là ngôi nhà thứ 2 của tôi, là bạn của tôi - một người bạn lạnh lùng và nóng nực. Tôi đã dọn đến căn phòng này trong một tối mưa tầm tã. Trời khuya lắc, người mệt lữ, cái đói cồn cào theo tiếng gió rít trong mưa... Tôi lặng lẽ ngồi ăn bữa tối với 2 ổ bánh mì thị bò nướng lá lốt - một món ăn bé tẹo nhưng ngon kinh khủng. Căn phòng trống quơ quác, chẳng có gì ngoài sách vở và quần áo của tôi, vì hôm sau tôi mới bắt đầu đi mua sắm. Căn phòng sực mùi thuốc lá. Vẫn còn đâu đấy vài mẩu thuốc trên sàn nhà. Nước ở đây lúc có mùi clo, lúc lại nặng mùi bùn. Chẳng biết là nước sông hay nước máy nữa. 
Vậy đấy! Thế mà đã 2 năm rồi đấy! Ngài mai tôi sẽ phải ra đi, đến một nơi xa hơn, cách đây gần 200 km. Sẽ không còn nhiều dịp trở về nơi này, thở lại nhịp thở ở đây. Tôi sẽ phải thở theo nhịp sống nhanh hơn, cuộn trào hơn ở một thành phố lớn hơn, xa hoa hơn, chật chội hơn... Vâng, tất cả đều hơn. Nhưng có một điều chắc chắn là tôi yêu mảnh đất này hơn, mảnh đất hiền hòa gạo trắng lúa vàng, mảnh đất là cội nguồn của mọi niềm vương vấn.
Tôi bước ra đường vào giữa khuya từ phòng trọ. Con hẻm trống trải và vắng lặng. Mọi người đã chìm vào giấc ngủ. Chỉ còn những ánh đèn đêm đứng bơ vơ chờ trời sáng. Và còn tôi lặng lẽ đi dưới ánh sáng mập mờ vàng vàng đen đen ấy. Tôi thích như thế này: trống vắng! Vì chỉ có sự trống vắng mới có thể kéo tôi vào nỗi cô đơn sâu thẳm trong tôi. Đó cũng là một nơi vô định. Tôi yêu nỗi cô đơn của chính mình, bởi chỉ khi ở bên nó, tôi mới là chính tôi. Tôi soi mình vào chiếc gương của màn đêm và lắng nghe những lời mà sự im lặng thốt lên bên tai. Tôi được nghe, được thấy những gì là của chính mình. Cũng là nỗi cô đơn, cũng là niềm trơ trọi. Có vẻ đã quen nhưng thật ra tất cả đều mới mẻ, đều xót xa, ngậm ngùi. Tôi hít căng lồng ngực hơi thử của thành phố về đêm rồi thở ra hơi thở não nề của chính mình, lắng nghe tiếng dép lê trên mặt đường thô ráp than thở. Nhìn mọi người trên đường phố đang nhanh nhảu dọn hàng để đi nghỉ mà tôi tưởng như họ đang dọn hành lý cho mình vậy. Cái cảm giác chua xót 2 năm trước lại ập về, như khi tôi co ro trong góc căn phòng lạnh và gặm nhấm nỗi cô đơn.
Rồi tôi sẽ ra đi. Những con đường quen thuộc sẽ thay bằng những nẻo đi xa lại, lớn hơn, dài hơn, đông đúc hơn, nhiều lô cốt hơn. Tôi tự hỏi mình sẽ còn lại gì nơi đây? Có lẽ là không. Ở nơi này tôi vô cùng bé nhỏ. Tôi chỉ có một trái tim, một vòng tay, không thể nào ôm trọn nơi đây. Nơi này rồi sẽ quên tôi như cuộc đời quên đi một gốc cây già mối mọt. Nhưng tôi có lẽ sẽ không thể nào không nhớ mảnh đất mình đã sống 2 năm với biết bào vui buồn chất ngất, với con đường chi chít mà xa xăm, những con hẻm đầy người mà vắng lặng.
Tại sao tôi phải đến thành phố kia chứ? Tôi không biết, chỉ biết rằng tôi phải đi và không thể ở lại. Tôi biết rằng cuộc đời tôi sinh ra là để đi. Nơi này không phải chốn dừng chân của tôi, và cái thành phố lớn kia càng không phải. Không nơi nào trên thế gian này là nơi tôi dừng bước, chỉ có đất nước tôi, quê hương tôi, gia đình tôi, người tôi yêu, bạn bè tôi là nơi trái tim tôi tựa vào khi đã già cỗi, khi đã mỏi bước chùn chân.
Vậy là tôi sẽ ra đi, về nơi nào đấy phía trước. Tương lai mập mờ, ngày mai vô định. Nhưng tôi vẫn sẽ bước đi như cái cách mà cuộc đời đã dạy cho mình. Tạm biệt mảnh đất hiền hòa! Tạm biệt Cần Thơ!
Xem tiếp >>

Cô đơn quằn quại

Mỗi giây phút tĩnh lặng một mình - khoảnh khắc được gọi như là cô đơn - tôi lại cảm thấy lòng mình đang bị gậm nhấm bởi mối mọt của thời gian. Một nỗi cô đơn vô định mà chính nó cũng bơ vơ giữa đáy lòng đang quằn quại gọi tên tôi như tiếng thét gào của im lặng, như tiếng thì thào của cơn bão mà ở đó nó không cuốn đi bất kỳ thứ gì, nó chỉ xé vụn mọi thứ rồi trả lại cho tâm hồn tôi những mảnh tàn tích thương đau không biết từ đâu, lấp kín một nơi không còn chỗ trống, nhàu nát và tan thương như ở trái tim tôi.
Càng cô đơn tôi càng muốn cô đơn, càng tĩnh lặng tôi càng thèm thuồng tĩnh lặng. Nỗi cô đơn vô tận, vô hình mà tôi chui rút trong đó như một con dòi đang ngoi ngóp trong đống lầy bẩn thỉu của những khát khao, trốn tránh ánh sáng nhưng vẫn cứ ngoi lên mà trường ra cái nhân diện nhục nhã đầy cặn bã hào nhoáng. Tâm thức tôi muốn tôi bị hủy diệt mà nó thì vẫn tồn tại. Đó là điều không thể! Nó muốn tôi trốn tránh tất cả, cả thế giới này. Nó ngăn tôi với phần còn lại của cuộc đời mình bằng sự lạnh ngắt đến vô tình của bốn bức tường có cánh cửa không bao giờ mở. Nó muốn tôi hạnh phúc, nhưng nó lại đánh đập những niềm vui và nuôi nấng nỗi cô đơn.
Cô đơn dường như chẳng còn là kẻ khó ưa đối với tôi. Tôi chơi nó như chơi ma túy. Và tôi nghiện cô đơn! Tôi cần nó mọi lúc, mọi nơi. Tôi cần nó như con người cần dục cảm. 
Tôi biết rằng rồi nỗi cô đơn - sau trăm năm tồn tại trong điểm cuối cùng bất định của lòng tôi - sẽ giết chết tôi như điều mà thời gian sẽ làm. Nhưng tôi sẽ sống với nó, yêu nó như yêu chính bản thân mình, bởi một ngày, nỗi cô đơn ấy sẽ dắt dìu tôi và một thế giới mà ở đó, tôi không còn cô đơn...
Xem tiếp >>

18

Vậy là hôm nay tôi 18 tuổi rồi. Ngày sinh nhật đã qua - một ngày vui nữa vì có em bên cạnh tôi. Không biết ngày này sẽ chấm dứt cái thời mơ mộng hay lại bắt đầu với những mộng mơ đây.

Tôi thật sự không biết mình già hay trẻ. Lắm lúc tôi như một đứa trẻ và cứ muốn chìm đắm trong những cảm xúc của một cậu nhóc. Nhưng đôi khi tôi lại thấy mình già nua như đã mỏi mòn với cuộc đời dài đăng đẳng. Có lẽ tôi có hai mặt của một con người trong tâm hồn mình: già và trẻ. Và có lẽ tôi sống tuổi già nhiều hơn, vì nó đã làm cho khuôn mặt 18 của tôi khiến mọi người tin rằng tôi già hơn 10 tuổi. Ôi đấy là niềm an ủi của tôi đấy!
Một ngày sinh nhật lặng lẽ trôi qua. Thậm chí tôi chưa ăn một hạt cơm trong hôm nay. Thật buồn cười! Bữa sáng: ăn trong giấc mơ, không nhớ! Bữa trưa: ăn mì, tôi đã định nấu một tô mì thật ngon, ai ngờ nấu đến cạn nước, chuyển sang mì xào thì tôi lại xào cho đến khét lẹt cả món mì vốn đã khó nuốt này. Bữa tối: ăn bún riêu với người yêu, hạnh phúc quá! Bữa khuya: tự nấu món canh tuyệt vời cho mình. Tuyệt đối không một hạt cơm gạo nào hết. Một ngày sinh nhật với những món ăn khủng khiếp nhất từ tài nghệ nấu nướng của mình, tôi nghĩ chắc mình phải quyến rũ một cô nàng nào đấy giỏi nấu nướng và rước luôn về nhà thôi. Vừa được ăn ngon lại vừa được... bầu bạn!
Vừa đã con mắt với một bộ phim sử thi hoành tráng của Hollywood thì trong sâu thẳm của tĩnh lặng vang lênh tiếng đàn não ruột của đám tang gần bên nhà. Tôi vốn thích sự yên lặng và những giai điệu u buồn. Nhưng sao những âm thanh này làm lòng tôi chua xót quá. Những thanh âm não nền nhào nát màn đêm tĩnh lặng mà ở đó chỉ có tôi với tiếng gõ bàn phím cô đơn. Một người nữa lại ra đi khỏi thế gian này, trả lại cho cuộc đời hơi thở nhân gian. Tôi chợt nhớ đến một câu hát: "Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi? Để một mai tôi về làm cát bụi." của Trịnh Công Sơn, chợt thấy cuộc đời này sao hư vô quá. Người ta đến rồi đi, từ cát bụi trở về cát bụi. Cái suy nghĩ này quả thật khiến người ta cô đơn khủng khiếp, nỗi cô đơn lạnh ngắt trong tim như đang đóng băng những dòng máu, bóp nghẹt từng hơi thở...
Nỗi cô đơn rồi cũng bị phá tan bởi chính cái đám tang đã mang nó tới kia. Những âm thanh đau thương thảm thiết không còn. Cả xóm bừng tỉnh dậy cùng với tiếng chó sủa và những bản nhạc ồn ĩ phát ra từ phía tang gia.  Có lẽ đến giờ đưa người về với đất. Người ta bắt đầu dùng kèn, trống, chiêng con để làm hoảng loạn lũ chó giữ nhà. Tôi không hiểu sao người ta lại chơi nhạc Trịnh trong đám tang, cứ cảm thấy buồn cười với cái thắc mắc ấy. Ôi trời, còn có cả "Thương quá Việt Nam" nữa kìa. Chắc có lẽ họ muốn nhắc người chết rằng "sống làm người Việt Nam, chết xuống làm ma Việt Nam" đây mà.
Lũ chó vẫn sủa om lên trong vô thức, chúng chẳng hiểu cái quái gì đang diễn ra đâu nhỉ. Tôi bắt đầu khó chịu với những bản nhạc xen tiếng chó này rồi đấy! Mong sự yên bình cùng với người về nơi an nghỉ. Tôi phải tìm cái gì đấy để khuây khỏa thôi.
Vậy là tôi 18 tuổi rồi à? Tuổi 18 đã cho tôi một niềm tin thật sự vào bản thân mình. Tôi đã hoàn thành lời hứa lớn nhất từ trước đến nay của tôi, lời hứa với mẹ. Trước kia, cách đây nhiều năm, tôi đã tập tành uống rượu bia, người quê gọi là nhậu nhẹt. Nhiều lần tôi đã uống một cách vô thưởng vô phạt trước sự mời mọc, thúc ép của bạn bè. Và sau một lần quậy "tưng bừng" vì say bí tỉ từ một đám cưới. Tôi thấy mình thật là hạ đẳng nếu cứ tiếp tục như vậy. Tôi quyết tâm từ bỏ rượu bia và hứa với mẹ rằng một giọt tôi cũng sẽ không động vào trước khi chưa đủ 18 tuổi, và sau 18 tuổi, tôi có thể "nhậu nhẹt" nhưng với mục đích vui vẻ và xã giao, chứ không phải để hủy hoại bản thân và biến mình thành tên hạ đẳng như rồi đã từng cảm thấy. Từ ngày tôi thực hiện lời hứa đến nay đã 2 năm, và tôi hạnh phúc khi thấy mình đã hoàn thành xuất sắc: một giọt bia hay rượu tôi cũng không động vào. Lời hứa này đã là một sức mạnh tinh thần vô cùng lớn đối với tôi trong thời gian đầu sống xa nhà. Nó giữ cho tôi luôn hướng về mẹ, về gia đình, luôn phấn đấu để sống như một con người chân chính, giữ cho mình những giá trị tốt đẹp của con người. Nhiều lần tôi tưởng mình đã chịu buông xuôi, chịu thua trước sự nài ép của bạn bè trong những dịp vui. Có thời gian tôi đi làm phục vụ cho một quán nhậu và không cho một giọt rượu bia nào rơi vào miệng mình là một trong những chuyện khủng khiếp nhất tôi đã từng làm. Tôi tưởng mình đã bị đuổi việc rồi chứ, nhưng rốt cuộc tôi và chị chủ quán lại nghỉ việc cùng một lúc, thật buồn cười! Lắm lúc nỗi sợ hãi về lời hứa này còn theo tôi vào cả những giấc mơ. Tôi mơ thấy mình chịu thua trước những lời mời mọc để nốc vào mồm hết bia rồi rượu. Và sau những cuộc vui đó là nỗi tuyệt vọng đến cùng cực khi nghĩ rằng một lời hứa với mẹ mình mà đối với tôi là sợi dây nối kết tình yêu của tôi với mẹ tôi cũng không giữ được - nỗi tuyệt vọng, đau đớn trong mơ! Và tôi chỉ hoàn hồn mà vui mừng rằng đó chỉ là giấc mơ khi tỉnh dậy. Còn giờ là lúc để tôi hạnh phúc vì mình đã làm được. Tôi cũng là một đứa con ngoan mà, phải không? 2 năm không "nhậu", bây giờ nhắc đến bia rượu tôi lại thấy buồn nôn quá, mình thành chú tiểu rồi chăng?
Một ngày sinh nhật với một tin nhắn chúc mừng từ 0 giờ, những lời chúc từ những người bạn, e-mail mừng ngày sinh tới tấp từ những diễn đàn trên mạng, những phiền toái từ dịch vụ blog tệ hại nhất hành tinh của Yahoo, mòn quà từ một anh đạo diễn, những nụ hôn của tình yêu... là quá đủ rồi, quá đủ cho trái tim bé nhỏ của tôi rồi. Cảm ơn tất cả mọi người, những người đã tạo nên chàng trai 18 tuổi và những người làm cho chàng trai 18 tuổi ấy hạnh phúc! Cảm ơn!
Tiếng nhạc nao lòng lại cất lên, thê lương, chua xót. Màn đêm chuẩn bị thu mình vào buổi bình minh, một ngày mới lại đến nhưng mang theo một tuổi mới. Tôi bắt đầu bước vào con đường đi tìm hiện thực cho ước mơ của mình với hành trang là khát vọng. Đừng ai rải hoa hồng lên con đường của tôi nhé!
Đi ngủ thôi!...
Xem tiếp >>

Một ngày đìu hiu

Một ngày y như rằng chẳng có gì để làm ngoài việc tiếp tục tồn tại. Buổi sáng thức dậy, à không! Tôi thức dậy vào buổi trưa, gần đúng Ngọ, với 5 cuộc gọi nhỡ trong điện thoại. Của cha mẹ thôi, chỉ hỏi xem ngày hôm sau tôi có về nhà không thôi, không có gì quan trọng. Thật ra tôi không ngủ mê tới mức không nghe điện thoại reo. Nhưng quan trọng là tôi không trả lời nỗi trong cơn say ngủ như thế nên đành tắt chuông và ngủ tiếp.
Hôm nay tôi được gặp em trước lúc em vào phòng thi. Tôi mang cho em máy tính dự phòng và mấy viên kẹo cao su "sảng khoái tinh thần, tập trung trí tuệ" để em khỏi ngủ gật. Tôi đặt bàn tay mình lên má em, đôi má mà tôi không biết là hồng hào, trắng bệt, hay xanh xao. Tôi chỉ biết tôi cảm thấy trái tim mình xao xuyến, chẳng khác nào lần đầu tôi được nắm tay em. Nhìn thấy nụ cười của em, cái nắng chói chang của tháng hè nhiệt đới bỗng dưng biến mất, còn lại một niềm hạnh phúc mát lạnh phả vào người tôi. Em bước vào phòng thi, tôi muốn nhìn theo mãi, theo mãi cái bóng hình mà tôi yêu tha thiết ấy. Nhưng không ổn rồi, tôi phải biến nhanh thôi. Chú bảo vệ đang nhìn tôi, miệng nhếch lên, mắt him híp rất... nham nhở. Tôi tự hiểu và thấy ngượng đơ cả mặt. Tôi chỉ dám liếc qua ánh nhìn của ông ấy rồi đạp xem đi mất. Trời vẫn còn mát.
Thời gian trôi nhanh thật. Mới đây mà đã gần hết buổi chiều rồi. Sắp đến tối rồi, khoảng thời gian mà tôi thích nhất trong ngày. Thật ra thì thôi thích buổi sáng hơn, buổi sáng tinh mơ khi mọi vật vẫn còn im lìm trong làn sương  buôn buốt. Nhưng tôi ít có cơ hội được nhìn thấy buổi sáng tôi yêu thích. Vì tôi thường thức dậy vào lúc giữa trưa! Chẳng qua là vì tôi thức quá khuya nên phải ngủ bù vào ngày hôm sau, nếu không có việc gì vào buổi sáng, mà thật ra tôi thường né tránh và chủ động dời công việc ra khỏi buổi sáng. Tôi không hiểu tại sao mình lại thức khuya như vậy. Tôi thường đi ngủ khi người ta thức dậy. Tôi giống như loài dơi vậy. Tôi thức khuya thường là để lướt web, xem phim, nghe nhạc và trước khi đi ngủ là đọc vài trang sách. Khi đã cắm đầu vào những thứ này, tôi không thể nào buồn ngủ và ngủ được. Tôi tìm được sự yên bình quý giá trong những niềm đam mê đó giữa thành phố bé xác to mồm này. Tôi đang đọc Trăm năm cô đơn của Marquez. Một quyển sách tuyệt vời. Có lẽ tôi sẽ viết một bài về nó sau khi đọc xong. Còn bây giờ tôi đang bị chi phối bởi một cảm xúc khác...
Ru em đầu cơn gió, em hong tóc bên hồ
Khi sen hồng mới nở, nụ đời ôi thơm quá
Ru em tình khi nhớ, ru em tình lúc xa
Ru cho bầy lá nhỏ, rụng đầy một mùa Thu
Ôi! Những tiếng ru xé toạc tâm hồn tôi! Đây là những gì gọi là âm nhạc...
Xem tiếp >>

Tản mạn đầu tiên

Bây giờ đã hơn 4 giờ sáng. Tôi vẫn chưa ngủ. Vẫn còn lang thang đâu đó trên một thế giới mà người ta gọi là "ảo". Ảo ư? Tôi không nghĩ vậy. Tôi sống một nữa ngày của mình trong ấy, và tôi thấy nó có những thứ tôi cần. Tôi có bạn, có tiền, có "nhà", có "đất" và có tri thức trong cái thế giới ấy. Chính những dòng chữ này cũng chỉ tồn tại trong ấy mà thôi. Thế giới hấp dẫn!
Trời lạnh quá! May mà tôi đang lang thang ở một thế giới không bị ảnh hưởng bởi thời tiết, nếu không tôi có thể cóng cả người vì hai từ "lang thang" mất. Vẫn đang là mùa hè mà. Tôi đúng là nhạy cảm với nhiệt độ quá mức rồi.
Ngồi một mình. Nghe tiếng mình gõ bàn phím, nghe tiếng mình thở dài, nghe tiếng dạ dày mình kêu... Tất cả chỉ có một mình. Những lúc thế này là lúc để tự mình suy ngẫm đây, tự dạy và tự học - chuyện tôi vẫn thường làm mấy năm nay, từ khi sống xa nhà một mình.
Cuộc đời quả thật không đáng tin, và cũng không thể biết trước điều gì.
Tôi đã không biết tại sao mình lại đi đến quyết định bỏ thi đại học. Chỉ biết rằng tôi đã quyết định một cách dứt khoát và không hề cảm thấy hối hận hay vương vấn điều gì. Một quyết định có thể nói là gây sốc với nhiều người, nhưng với tôi, nó được "duyệt" một cách rất bình thản và vô tư, như cách tôi vẫn sống cuộc đời mình bấy lâu nay. Tôi không biết hậu quả của việc này sẽ ra sao, nhưng tôi rất tin vào bản thân mình. Với tôi, trên thế gian này không ai đáng tin bằng người mà mình nhìn thấy khi đứng trước gương. Tôi biết mình sẽ đi một con đường khác, không giống với số đông. Con đường đó có thể tôi chưa biết nó ở đâu, nhưng không sao, đi mãi rồi sẽ thành đường thôi mà (Lỗ Tấn)!
Câu hỏi của tôi là, liệu có ai ở bên vệ đường hay ở phía sau cổ vũ cho tôi không? Câu trả lời của tôi là chưa! Chỉ có mình tôi tự ủng hộ mình thôi - cái việc mà tôi cho rằng nhạt nhẽo nhất mà cũng có ý nghĩa nhất. Nhưng tôi tin rằng đến một lúc nào đó, tôi sẽ làm cho mọi người tin rằng ủng hộ con đường tôi đi không phải là một sự điên rồ, không phải...
Gà đã gáy tiếng đầu tiên của ngày mới. Mọi người sắp thức dậy và tôi sắp...đi ngủ. 
Sáng nay các bạn tôi sẽ thi đại học. Còn tôi sẽ làm gì đây? Tôi chắc chắn là mình có không ít chuyện để làm,  ngủ một giấc dài chẳng hạn.
Hôm nay em cũng sẽ đi thi, cơ hội còn lại của em để bước vào đại học. Em không giống tôi có thể tự quyết định cho mình nhiều việc. Em bị chi phối nhiều bởi gia đình. Vậy cũng tốt thôi, cái gì cũng có điều tốt của nó.
Cầu mong cho tất cả những người bạn của tôi, quen hay không quen, đều cố gắng hết sức mình và may mắn đạt được điều mình mong muốn. Kể cả em nữa. Anh không biết em muốn gì nhưng anh tin chắc rằng ước muốn của em sẽ luôn tuyệt vời và không chỉ dành cho em, mà còn cho những người em yêu thương.
Có lẽ phải nghỉ ngơi một chút thôi, bộ não bắt đầu lên tiếng đòi quyền nghỉ phép rồi.
Xem tiếp >>