Vậy là hôm nay tôi 18 tuổi rồi. Ngày sinh nhật đã qua - một ngày vui nữa vì có em bên cạnh tôi. Không biết ngày này sẽ chấm dứt cái thời mơ mộng hay lại bắt đầu với những mộng mơ đây.
Tôi thật sự không biết mình già hay trẻ. Lắm lúc tôi như một đứa trẻ và cứ muốn chìm đắm trong những cảm xúc của một cậu nhóc. Nhưng đôi khi tôi lại thấy mình già nua như đã mỏi mòn với cuộc đời dài đăng đẳng. Có lẽ tôi có hai mặt của một con người trong tâm hồn mình: già và trẻ. Và có lẽ tôi sống tuổi già nhiều hơn, vì nó đã làm cho khuôn mặt 18 của tôi khiến mọi người tin rằng tôi già hơn 10 tuổi. Ôi đấy là niềm an ủi của tôi đấy!Một ngày sinh nhật lặng lẽ trôi qua. Thậm chí tôi chưa ăn một hạt cơm trong hôm nay. Thật buồn cười! Bữa sáng: ăn trong giấc mơ, không nhớ! Bữa trưa: ăn mì, tôi đã định nấu một tô mì thật ngon, ai ngờ nấu đến cạn nước, chuyển sang mì xào thì tôi lại xào cho đến khét lẹt cả món mì vốn đã khó nuốt này. Bữa tối: ăn bún riêu với người yêu, hạnh phúc quá! Bữa khuya: tự nấu món canh tuyệt vời cho mình. Tuyệt đối không một hạt cơm gạo nào hết. Một ngày sinh nhật với những món ăn khủng khiếp nhất từ tài nghệ nấu nướng của mình, tôi nghĩ chắc mình phải quyến rũ một cô nàng nào đấy giỏi nấu nướng và rước luôn về nhà thôi. Vừa được ăn ngon lại vừa được... bầu bạn!
Vừa đã con mắt với một bộ phim sử thi hoành tráng của Hollywood thì trong sâu thẳm của tĩnh lặng vang lênh tiếng đàn não ruột của đám tang gần bên nhà. Tôi vốn thích sự yên lặng và những giai điệu u buồn. Nhưng sao những âm thanh này làm lòng tôi chua xót quá. Những thanh âm não nền nhào nát màn đêm tĩnh lặng mà ở đó chỉ có tôi với tiếng gõ bàn phím cô đơn. Một người nữa lại ra đi khỏi thế gian này, trả lại cho cuộc đời hơi thở nhân gian. Tôi chợt nhớ đến một câu hát: "Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi? Để một mai tôi về làm cát bụi." của Trịnh Công Sơn, chợt thấy cuộc đời này sao hư vô quá. Người ta đến rồi đi, từ cát bụi trở về cát bụi. Cái suy nghĩ này quả thật khiến người ta cô đơn khủng khiếp, nỗi cô đơn lạnh ngắt trong tim như đang đóng băng những dòng máu, bóp nghẹt từng hơi thở...
Nỗi cô đơn rồi cũng bị phá tan bởi chính cái đám tang đã mang nó tới kia. Những âm thanh đau thương thảm thiết không còn. Cả xóm bừng tỉnh dậy cùng với tiếng chó sủa và những bản nhạc ồn ĩ phát ra từ phía tang gia. Có lẽ đến giờ đưa người về với đất. Người ta bắt đầu dùng kèn, trống, chiêng con để làm hoảng loạn lũ chó giữ nhà. Tôi không hiểu sao người ta lại chơi nhạc Trịnh trong đám tang, cứ cảm thấy buồn cười với cái thắc mắc ấy. Ôi trời, còn có cả "Thương quá Việt Nam" nữa kìa. Chắc có lẽ họ muốn nhắc người chết rằng "sống làm người Việt Nam, chết xuống làm ma Việt Nam" đây mà.
Lũ chó vẫn sủa om lên trong vô thức, chúng chẳng hiểu cái quái gì đang diễn ra đâu nhỉ. Tôi bắt đầu khó chịu với những bản nhạc xen tiếng chó này rồi đấy! Mong sự yên bình cùng với người về nơi an nghỉ. Tôi phải tìm cái gì đấy để khuây khỏa thôi.
Vậy là tôi 18 tuổi rồi à? Tuổi 18 đã cho tôi một niềm tin thật sự vào bản thân mình. Tôi đã hoàn thành lời hứa lớn nhất từ trước đến nay của tôi, lời hứa với mẹ. Trước kia, cách đây nhiều năm, tôi đã tập tành uống rượu bia, người quê gọi là nhậu nhẹt. Nhiều lần tôi đã uống một cách vô thưởng vô phạt trước sự mời mọc, thúc ép của bạn bè. Và sau một lần quậy "tưng bừng" vì say bí tỉ từ một đám cưới. Tôi thấy mình thật là hạ đẳng nếu cứ tiếp tục như vậy. Tôi quyết tâm từ bỏ rượu bia và hứa với mẹ rằng một giọt tôi cũng sẽ không động vào trước khi chưa đủ 18 tuổi, và sau 18 tuổi, tôi có thể "nhậu nhẹt" nhưng với mục đích vui vẻ và xã giao, chứ không phải để hủy hoại bản thân và biến mình thành tên hạ đẳng như rồi đã từng cảm thấy. Từ ngày tôi thực hiện lời hứa đến nay đã 2 năm, và tôi hạnh phúc khi thấy mình đã hoàn thành xuất sắc: một giọt bia hay rượu tôi cũng không động vào. Lời hứa này đã là một sức mạnh tinh thần vô cùng lớn đối với tôi trong thời gian đầu sống xa nhà. Nó giữ cho tôi luôn hướng về mẹ, về gia đình, luôn phấn đấu để sống như một con người chân chính, giữ cho mình những giá trị tốt đẹp của con người. Nhiều lần tôi tưởng mình đã chịu buông xuôi, chịu thua trước sự nài ép của bạn bè trong những dịp vui. Có thời gian tôi đi làm phục vụ cho một quán nhậu và không cho một giọt rượu bia nào rơi vào miệng mình là một trong những chuyện khủng khiếp nhất tôi đã từng làm. Tôi tưởng mình đã bị đuổi việc rồi chứ, nhưng rốt cuộc tôi và chị chủ quán lại nghỉ việc cùng một lúc, thật buồn cười! Lắm lúc nỗi sợ hãi về lời hứa này còn theo tôi vào cả những giấc mơ. Tôi mơ thấy mình chịu thua trước những lời mời mọc để nốc vào mồm hết bia rồi rượu. Và sau những cuộc vui đó là nỗi tuyệt vọng đến cùng cực khi nghĩ rằng một lời hứa với mẹ mình mà đối với tôi là sợi dây nối kết tình yêu của tôi với mẹ tôi cũng không giữ được - nỗi tuyệt vọng, đau đớn trong mơ! Và tôi chỉ hoàn hồn mà vui mừng rằng đó chỉ là giấc mơ khi tỉnh dậy. Còn giờ là lúc để tôi hạnh phúc vì mình đã làm được. Tôi cũng là một đứa con ngoan mà, phải không? 2 năm không "nhậu", bây giờ nhắc đến bia rượu tôi lại thấy buồn nôn quá, mình thành chú tiểu rồi chăng?
Một ngày sinh nhật với một tin nhắn chúc mừng từ 0 giờ, những lời chúc từ những người bạn, e-mail mừng ngày sinh tới tấp từ những diễn đàn trên mạng, những phiền toái từ dịch vụ blog tệ hại nhất hành tinh của Yahoo, mòn quà từ một anh đạo diễn, những nụ hôn của tình yêu... là quá đủ rồi, quá đủ cho trái tim bé nhỏ của tôi rồi. Cảm ơn tất cả mọi người, những người đã tạo nên chàng trai 18 tuổi và những người làm cho chàng trai 18 tuổi ấy hạnh phúc! Cảm ơn!
Tiếng nhạc nao lòng lại cất lên, thê lương, chua xót. Màn đêm chuẩn bị thu mình vào buổi bình minh, một ngày mới lại đến nhưng mang theo một tuổi mới. Tôi bắt đầu bước vào con đường đi tìm hiện thực cho ước mơ của mình với hành trang là khát vọng. Đừng ai rải hoa hồng lên con đường của tôi nhé!
Đi ngủ thôi!...
Vậy là tôi 18 tuổi rồi à? Tuổi 18 đã cho tôi một niềm tin thật sự vào bản thân mình. Tôi đã hoàn thành lời hứa lớn nhất từ trước đến nay của tôi, lời hứa với mẹ. Trước kia, cách đây nhiều năm, tôi đã tập tành uống rượu bia, người quê gọi là nhậu nhẹt. Nhiều lần tôi đã uống một cách vô thưởng vô phạt trước sự mời mọc, thúc ép của bạn bè. Và sau một lần quậy "tưng bừng" vì say bí tỉ từ một đám cưới. Tôi thấy mình thật là hạ đẳng nếu cứ tiếp tục như vậy. Tôi quyết tâm từ bỏ rượu bia và hứa với mẹ rằng một giọt tôi cũng sẽ không động vào trước khi chưa đủ 18 tuổi, và sau 18 tuổi, tôi có thể "nhậu nhẹt" nhưng với mục đích vui vẻ và xã giao, chứ không phải để hủy hoại bản thân và biến mình thành tên hạ đẳng như rồi đã từng cảm thấy. Từ ngày tôi thực hiện lời hứa đến nay đã 2 năm, và tôi hạnh phúc khi thấy mình đã hoàn thành xuất sắc: một giọt bia hay rượu tôi cũng không động vào. Lời hứa này đã là một sức mạnh tinh thần vô cùng lớn đối với tôi trong thời gian đầu sống xa nhà. Nó giữ cho tôi luôn hướng về mẹ, về gia đình, luôn phấn đấu để sống như một con người chân chính, giữ cho mình những giá trị tốt đẹp của con người. Nhiều lần tôi tưởng mình đã chịu buông xuôi, chịu thua trước sự nài ép của bạn bè trong những dịp vui. Có thời gian tôi đi làm phục vụ cho một quán nhậu và không cho một giọt rượu bia nào rơi vào miệng mình là một trong những chuyện khủng khiếp nhất tôi đã từng làm. Tôi tưởng mình đã bị đuổi việc rồi chứ, nhưng rốt cuộc tôi và chị chủ quán lại nghỉ việc cùng một lúc, thật buồn cười! Lắm lúc nỗi sợ hãi về lời hứa này còn theo tôi vào cả những giấc mơ. Tôi mơ thấy mình chịu thua trước những lời mời mọc để nốc vào mồm hết bia rồi rượu. Và sau những cuộc vui đó là nỗi tuyệt vọng đến cùng cực khi nghĩ rằng một lời hứa với mẹ mình mà đối với tôi là sợi dây nối kết tình yêu của tôi với mẹ tôi cũng không giữ được - nỗi tuyệt vọng, đau đớn trong mơ! Và tôi chỉ hoàn hồn mà vui mừng rằng đó chỉ là giấc mơ khi tỉnh dậy. Còn giờ là lúc để tôi hạnh phúc vì mình đã làm được. Tôi cũng là một đứa con ngoan mà, phải không? 2 năm không "nhậu", bây giờ nhắc đến bia rượu tôi lại thấy buồn nôn quá, mình thành chú tiểu rồi chăng?
Một ngày sinh nhật với một tin nhắn chúc mừng từ 0 giờ, những lời chúc từ những người bạn, e-mail mừng ngày sinh tới tấp từ những diễn đàn trên mạng, những phiền toái từ dịch vụ blog tệ hại nhất hành tinh của Yahoo, mòn quà từ một anh đạo diễn, những nụ hôn của tình yêu... là quá đủ rồi, quá đủ cho trái tim bé nhỏ của tôi rồi. Cảm ơn tất cả mọi người, những người đã tạo nên chàng trai 18 tuổi và những người làm cho chàng trai 18 tuổi ấy hạnh phúc! Cảm ơn!
Tiếng nhạc nao lòng lại cất lên, thê lương, chua xót. Màn đêm chuẩn bị thu mình vào buổi bình minh, một ngày mới lại đến nhưng mang theo một tuổi mới. Tôi bắt đầu bước vào con đường đi tìm hiện thực cho ước mơ của mình với hành trang là khát vọng. Đừng ai rải hoa hồng lên con đường của tôi nhé!
Đi ngủ thôi!...