Something borrowed: tình yêu không vay mượn

Buổi sáng dậy sớm đi xem phim chẳng phải là một chuyện dễ dàng đối với tôi, nhưng Something borrowed hài hước và duyên dáng đến mức tôi có muốn ngủ cũng không xong.

Tóm tắt nội dung

Rachel White (Ginnifer Goodwin) – nữ luật sư trẻ tuổi tài năng và hết sức hiền lành không bao giờ có thể nghĩ đến việc cướp hạnh phúc của người khác, đặc biệt là của cô bạn thân từ nhỏ Darcy (Kate Hudson) và vị hôn phu Dex (Colin Egglesfield). Tuy nhiên, số phận đẩy đưa khiến Rachel và Dex cùng quá chén trong bữa tiệc sinh nhật thứ 30 của cô. Và sáng hôm sau, khi cả hai thức giấc trên giường cùng nhau, họ ý thức được mình vừa làm [những] chuyện không nên làm.

Đám cưới của Darcy đang tiến đến thật gần, tất cả mọi người đều đang háo hức chờ đợi. Darcy hồn nhiên vẫn không mảy may nghi ngờ, trong khi Rachel bối rối nhận ra tình cảm mà cô dành cho Dex không hề dừng lại ở mức tình một đêm, và Dex cũng nhận ra người con gái anh thực sự yêu không phải người đang đeo nhẫn đính hôn! Giấy không thể gói được lửa, chuyện gì sẽ xảy ra khi mối quan hệ rối rắm này bị phát hiện? Chỉ có phép màu mới có thể cứu tình bạn, tình yêu bao năm qua giữa những con người ấy khỏi đổ vỡ trong chớp mắt


Hài hước, duyên dáng và đáng yêu

Lâu rồi tôi không xem phim hài nào, chỉ vì phải "tập trung tâm lý nhân vật", mà hình như gần đây cũng chẳng có phim hài nào chiếu rạp, nếu tôi không nhớ nhầm. Something borrowed có cái mở đầu khá ồn ào với buổi tiệc sinh nhật lần thứ 30 của Rachel và sự xuất hiện "múa may quay cuồng" của Kate Hudson đỏm dáng. Và tiếng cười bật ra từ đó. Tôi cực kỳ thích thú khi nhận ra hai nữ diễn viên đáng yêu này. Ginnifer trông chững chạc hơn, đàn bà hơn một chút so với thời cô đóng He's just not that into you. Tuy cô không xinh đẹp cho lắm, nhưng nụ cười duyên, khuôn mặt tròn và giọng nói là lạ của mình đã gây ấn tượng khó phai cho tôi. Kate Hudson cũng vậy, cũng trông chững chạc hơn so với lúc cô đại chiến với Anna Hathaway trong Bride Wars. Tuy nhiên, Kate vẫn là Kate, vẫn ồn ào náo nhiệt, vẫn quậy tưng bừng, vẫn cá tính vô cùng. Hai gương mặt đó chính là tác nhân làm cho tôi không chỉ tỉnh ngủ mà còn mất ngủ, bởi nét duyên riêng của mình. 

Đôi vợ chồng sắp cưới Darcy và Dex
Trong phim, ngoài Rachel và Dex khá điềm đạm, hầu như các nhân vật còn lại cứ xuất hiện là gây cười không ngớt. Chắc hẳn cái "ổ cười" lớn nhất không ai khác chính là Darcy. Rất cá tính, nói năng huyên thuyên, cười hô hố, văng tục ngọt lịm chính là cô nàng ấy. Tất cả những món nghề này Kate Hudson thật sự là "trùm". Nhìn những gì cô thể hiện trong Bride Wars ắc sẽ hiểu. Tuy nhiên cũng vì sự nhắc nhớ này mà làm cho hình ảnh hai nhân vật có phần trùng lặp, khán giả khó tính sẽ đặt Kate vào danh sách những diễn viên không có sự đổi mới. Bên cạnh đó là anh chàng Ethan (John Krasinski) khá đẹp trai, bạn thân của Rachel, thân đến mức ăn nói chả kiêng dè nam nữ gì. Tôi rất háo hức với anh chàng này vì cậu ta dạy cho tôi một chiêu "cắt đuôi" rất hay, đó là hễ cứ bị cô nào bám theo thì cứ bảo rằng "Xin lỗi em, anh là người đồng tính!". Chả mất gì mà lại tránh được phiền toái, tuyệt cú mèo nhé. Nhưng rất không may là chuyện đối với anh chàng Ethan lại không suông sẻ như vậy.

Hai người này cứ sau mỗi đêm với nhau là nằm với tư thế y chang như vậy
Kẻ bám đuôi Ethan là Claire, cô nàng xấu xí, cười há mồm toang hoác mà theo Ethan là một "con quái thú" anh ta chẳng dám đến gần. Cô nàng đích thực là mê trai và dính như sam, đến mức gần như có thể lôi chàng Ethan tội nghiệp lên giường bất cứ lúc nào, nếu không tin sái cổ là cậu ta đồng tính. Nhân vật đối trọng với Claire là Marcus, một anh chàng thô thiển, râu ria, vớ lấy tất cả các phụ nữ mà anh ta nhìn thấy. Tuy nhiên Marcus không chỉ có vậy thôi, anh ta chính là nhân vật mấu chốt đem lại một tình tiết kết phim khá bất ngờ.

Anh chàng Marcus "không đỡ nổi"
Claire tấn công Ethan tới tận ổ
Một lời khuyên giá trị cho tình yêu

Xen lẫn những tràng cười rầm rộ, phim còn có những đoạn tình cảm trầm lắng, tuy không dài và bị áp đảo bởi các chi tiết gây cười, nhưng cũng khá xúc động và sâu sắc.

Nụ hôn nồng thắm của Rachel và Dex khi nhận ra họ đã thực sự yêu nhau
Xem Something borrowed, chúng ta có thể thấy được một thông điệp giá trị là "tình yêu không có chỗ cho sự do dự". Chính vì sự do dự mà Rachel đã không nói lên tình cảm của mình với Dex, cũng chính vì sự do dự mà 6 năm sau, Dex cũng không dám can đảm đưa ra một quyết định đúng đắn. Chính vì sự do dự mà tình yêu của họ bị chia cắt, bị ngộ nhận, để cuối cùng dẫn đến việc làm rối bời mọi thứ.


Tình yêu cũng không phải thứ có thể nhường cho nhau, dù là với người bạn "tốt nhất thế giới" của mình. Something borrowed muốn nói rằng, đừng bao giờ nhường tình yêu của bạn cho một ai, nếu không muốn làm con tim của chính mình và những người khác tan nát. Không sớm thì muộn, những con tim trong một cuộc tình mượn tạm cũng sẽ tan nát. Tình yêu cũng là một điều kỳ lạ, và yêu rất khó. Chúng ta không bao giờ thật sự nhận ra tình yêu nếu chúng ta không có đủ can đảm và lý trí. Yêu là ở con tim, nhưng ta cần lý trí để nhận ra và nuôi dưỡng tình yêu đó. 


Không phải là một bộ phim nổi bật, nhưng với những nét duyên cùng những giá trị nhân văn dung dị của mình, Something borrowed xứng đáng được nhìn nhận là một bộ phim thật sự đáng xem, đáng suy ngẫm. 

Phim do Hãng phim Thiên Ngân Galaxy phát hành, sẽ chính thức công chiếu vào ngày 15/07/2011 tới đây. Dưới đây là một số hình ảnh trong phim: 

Darcy và Dex
Đây là cách mà người ta biến mình thành đồng tính đấy

Ethan và Marcus
Khi có được tình yêu, bao giờ người ta cũng đẹp hơn

Kate Hudson thật sự quá đáng yêu
Hai nàng cùng quậy
Anh chàng Colin Egglesfield trong vai Dex

Xem tiếp >>

Priest (Giáo sĩ): cách mạng ma cà rồng

Sau nhiều lần dời ngày phát hành thì nay bộ phim 3D này đã chính thức xuất hiện tại các rạp chiếu Việt Nam. Đây là bộ phim 3D thứ hai mà tôi được xem trong tháng này, sau siêu phẩm Kungfu Panda 2, và tôi đã khá thích thú khi rời khỏi rạp vì tim vẫn đập thình thịch.

Priest là bộ phim thứ hai của Scott Charles Stewart, đạo diễn của Region - một bộ phim cùng thể loại ra mắt vào năm 2009 và cũng đạt được những thành công nhất định. Với Priest, Scott đã khẳng định được phong cách của mình tại Hollywood: hành động và kinh dị. Với câu chuyện được chuyển thể từ bộ truyện tranh cùng tên của Min-Woo Hyung, Priest là một bộ phim như thế.

Phim lấy bối cảnh trái đất trong thời kỳ hậu chiến với ma cà rồng - loài đã tồn tại song song và lúc nào cũng gây hấn với con người từ thuở khai thiên lập địa. Tuy chúng khát máu và hung hãn, nhưng con người đã chiến thắng với sức mạnh của đội quân các chiến binh giáo sĩ (priest) là những người phi thường có những kỹ năng điêu luyện có thể tiêu diệt ma cà rồng. Sau chiến tranh, tất cả ma cà rồng bị nhốt vào những trại giam biệt lập, còn con người cũng tự cô lập mình trong những thành phố tối tăm, kín cổng cao tường và dưới sự giám sát của Hội đồng - những người phát ngôn của Chúa. Và Hội đồng cũng quy định những chiến binh giáo sĩ, sau khi cứu cả loài người, phải sống ẩn dật và không được tiếp xúc với xã hội.

Lily Colins và Paul Bettany trong một cảnh quay nguy hiểm của phim
Tôi không thích đoạn đầu phim vì nó kể chuyện khá vụng về và sặc mùi tôn giáo. Đồng thời có một tình tiết buồn cười đến ngớ ngẩn, đó là "phần mềm rửa tội" với công nghệ nhận dạng tiếng nói và trí tuệ nhân tạo. Con người (trong đó có những chiến binh giáo sĩ) sống dưới bóng tối quyền lực của tôn giáo, nhân danh Chúa trời là Hội đồng với câu cửa miệng mà đi đâu cũng nghe: "Chống lại Hội đồng là chống lại Chúa". Tôi cũng không thích cái viễn cảnh đó. Tuy nhiên bù lại, tôi hoàn toàn mãn nhãn với tạo hình của ma cà rồng: không có mắt, răng nanh sắt nhọn, da bóng và xám xanh, di chuyển như gió và giết người như chớp. Những con quái thú này thật sự nhìn rất... sướng. Đây là những nhân vật đặc sắc và ăn tiền của phim, và chính những con ma gớm ghiết này tạo nên giá trị sáng tạo lớn cho bộ phim. Ma cà rồng ở Hollywood bấy lâu nay chẳng khác con người là mấy, chỉ có da trắng bạch, mắt đổi màu và răng nanh. Nhưng trong Priest, hình ảnh ma cà rồng đã hoàn toàn đổi khác như một cuộc cách mạng trong khái niệm và tạo hình nhân vật. Tôi là người luôn xem phim trong tâm thế bình tĩnh những cũng lắm phen thót tim tím mặt với những tạo vật mới này. Vì thế, những người bệnh tim không nên xem phim này vì rất có thể sẽ... ngủ luôn tại rạp. Còn những người thích trải nghiệm cảm giác thì cứ nhanh tay mà đặt vé!

Paul Bettany trong vai Giáo sĩ
Một sự sáng tạo đáng khen trong phim này nữa là những món vũ khí tuyệt vời, bao gồm cả những chiếc xe khủng. Những món "đồ chơi" này chỉ các chiến binh giáo sĩ mới có và sử dụng được. Chúng được thiết kế hết sức công phu, tỉ mỉ, kết hợp với cách sử dụng chúng tạo nên những pha hành động mà những người tập tành làm phim như tôi lúc nào cũng phải... thèm nhỏ dãi. Nói về hành động thì Priest phải nói là khỏi chê. Những màn chiến đấu giữa người và ma cà rồng với các cú máy chuyển góc liên tục, hoặc đấm đá trên nóc tàu hỏa với máy quay lượn lờ trên không sẽ làm khán giả phải ồ lên kinh ngạc. Công nghệ và kỹ thuật cao tay của ê kíp làm phim đã giúp cho tất cả những sáng tạo bay bổng của nhà biên kịch được thể hiện một cách chân thực và táo bạo nhất. Các cảnh hành động này thành công là nhờ gần như hoàn toàn ở kỹ xảo. Mà nói đến kỹ xảo ở Hollywood thì chẳng khác nào nói chuyện kẹt xe ở Việt Nam - chuyện bình thường. Priest ứng dụng cực kỳ tốt kỹ thuật phông xanh để tạo nên các cảnh quay hoành tráng trên sa mạc, biến những phim trường nhỏ hẹp thành như cảnh quan rộng lớn. Đồng thời CGI của phim hoàn hảo trong tương tác giữa diễn viên thật và mô hình ảo, kết hợp với những cú máy chuyển động khôn lường và kết quả là khán giả được xem những cảnh quay choáng ngợp và ngạc nhiên nhất.

Cam Gigandet trong vai cảnh sát Hicks
Rất tiếc, với kinh phí 60 triệu USD, phim chỉ có thể được quay ở định dạng 2D, sau đó chuyển sang 3D ở giai đoạn hậu kỳ. Vì lý do đó, hiệu ứng 3D không được chân thực như những phim được quay bằng máy 3D ngay từ đầu. Tuy nhiên, bạn sẽ không gặp phải những hiện tượng giật, rung hình gây nhức mỏi mắt hay đau đầu như những phim "giả" 3D khác. Phiên bản 3D của phim không giúp tăng sự tương tác hình ảnh, nhưng có thể giúp khán giả xem phim thú vị hơn vì mọi thứ đều sống động và chân thực hơn rất nhiều. Bạn có thể cân nhắc lựa chọn giữa 2 bản khi mua vé. Nếu không muốn chi quá nhiều tiền, bạn có thể chọn xem bản 2D mà không ảnh hưởng nhiều đến những gì mà phim mang lại. Còn nếu rủng rỉnh hầu bao thì cứ xem bản 3D, "đã" hơn mà không lo... chảy nước mắt.

Maggie Q vai nữ giáo sĩ với món "đồ chơi" lợi hại của mình

Khi xem xong phim này, tôi muốn nhận xét thẳng thắn rằng nó đích xác là một bộ phim giải trí, thiên về sự hoành tráng trong hiệu ứng hình ảnh. Bởi câu chuyện phim không chặt chẽ và có vài điểm khá vô lý, không có được cao trào thật sự và kết thúc vấn đề cũng không thuyết phục. Mặc dù tôi biết rằng đạo diễn đang làm một cái kết mở và hứa hẹn, nhưng chỉ vì thế mà ông đánh đổi một cao trào đích thực thì riêng cá nhân tôi cho là không ổn. Tuy nhiên, nói triết lý một chút, đời là thế và phim cũng vậy. Không có gì hoàn hảo. Mục tiêu giải trí đặt ra của bộ phim đã đạt được một cách xuất sắc, và vậy đấy, đấy là lý do mà nó ra đời. Nếu là người khó tính đối với điện ảnh thì có thể bạn sẽ không thích câu chuyện của phim này. Nhưng nếu muốn trải nghiệm những cái mới trên màn ảnh rộng thì bạn hẳn sẽ không thể bỏ qua Priest, vì khi xem phim này, bạn sẽ được:

- Chiêm ngưỡng cô đào nóng bỏng Maggie Q và chàng lãng tử Cam Gigandet
- Đã mắt với đầy ắp các pha hành động ngạt thở, những tạo vật gớm ghiết, những vũ khí độc nhất vô nhị
- Đã mắt hơn nữa với hiệu ứng 3D khá mượt mà, giúp bạn không khác gì đang sống trong bối cảnh phim
- Tóm lại, bạn sẽ có một buổi xem phim thú vị và đáng giá với số tiền và thời gian bỏ ra

Dưới đây là một số thông tin từ nhà phát hành Hãng phim Thiên Ngân - Galaxy. Phim sẽ khởi chiếu vào ngày 17/06/2011.

Thể loại: Hành động, ly kỳ, siêu nhiên
Sản xuất: Screen Gems
Đạo diễn: Scott Stewart
Biên kịch: Cory Goodman
Âm nhạc: Christopher Young
Thời lượng: 85 phút
Diễn viên: Paul Bettany(Priest), Karl Urban (Black Hat), Cam Gigandet (Hicks), Maggie Q (Priestess), Lily Collins (Lucy Page).
Tóm tắt nội dung phim:
Cuộc chiến giữa loài người và ma cà rồng đã bắt đầu từ thuở hồng hoang, và có lẽ nó sẽ chẳng bao giờ kết thúc, nếu như Giáo sĩ không vào cuộc!
Chịu lời thề nguyền tối cao của Nhà thờ, Priest (Paul Bettany) cùng các chiến binh giáo sĩ khác phải sống cuộc đời ẩn dật, cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài sau những bức tường thành kiên cố. Nhưng mọi chuyện đảo lộn hoàn toàn khi cô cháu gái Lucy (Lily Collins) bị lũ ma cà rồng tàn ác bắt giữ sau khi sát hại cả gia đình. Priest đứng giữa hai lựa chọn: một là nghe tuân lệnh của Đức Cha, giữ lời thề bí mật; hai là lên đường giải cứu Lucy, cũng đồng nghĩa phản bội lại Nhà thờ. Không thể làm ngơ khi biết cháu gái thân yêu sẽ bị biến đổi thành ma cà rồng, Priest quyết định chọn cách thứ hai, mặc cho hàng ngàn cạm bẫy đang chờ trước mắt.
Đồng hành với anh là cảnh sát trưởng Hicks (Cam Gigandet) - bạn trai của Lucy, và Priestess (Maggie Q), nữ chiến binh giáo sĩ thiện nghệ với những siêu năng lực đáng gờm. Họ tiến sâu dần vào sào huyệt của kẻ thù, đơn thân độc mã chống lại lũ ma cà rồng khát máu, cũng như binh đoàn của Nhà thờ phái đi truy bắt. Lucy vẫn biệt tăm biệt tích, trong khi một bí mật ghê gớm đe dọa sự sống còn của nhân loại được phát hiện. Liệu Priest và đồng đội của anh có đủ sức làm nên phép màu?

Và thêm một vài hình ảnh đặc sắc:





Xem tiếp >>

Thiện nữ u hồn: Cười trong cõi liêu trai

Đã lâu rồi tôi không xem phim Trung Quốc. Hôm nay có dịp xem một tác phẩm điện ảnh mới lấy câu chuyện từ Liêu trai chí dị - tác phẩm văn học bất hủ của Bồ Tùng Linh, rất mừng là tôi đã được xem một phim đáng xem. Với dàn diễn viên đang sáng chói của điện ảnh Hoa ngữ, đặc biệt là Lưu Diệc Phi và Cổ Thiên Lạc, cộng với tiếng tăm của đạo diễn Diệp Vĩ Tín (được biết đến qua các phim võ thuật như Long Hổ Môn, loạt phim Diệp Vấn…), tôi nghĩ 60 triệu USD kinh phí bỏ ra có lẽ sẽ làm được điều gì đó ngoài rạp.

Điều đầu tiên có lẽ là Thiện nữ u hồn sẽ làm khán giả… cười. Khá bất ngờ phải không? Nhưng đến rạp xem đi, rồi bạn sẽ thấy! Chính tôi cũng khá bất ngờ vì từ nhà sản xuất đến nhà phát hành đều rất khéo "ém nhẹm" tính chất đặc biệt này của bộ phim. Thoạt tiên nhìn vào poster, nghe tên phim, đọc giới thiệu nội dung, ai, trong đó có tôi, cũng sẽ nghĩ đây sẽ lại là một phim kinh dị kiểu "liêu trai chí dị", vốn đã quá quen thuộc với khán giả châu Á, và đặc biệt khán giả Việt Nam. Sự "nghĩ" này có thể sẽ khiến nhiều khán giả ngồi nhà xem lại Họa bì. Nhưng thật ra, bạn sẽ thấy tiếc đấy, vì khi xem phim này, cứ 5 phút tôi lại bật cười một lần. Nếu không xem phim mà chỉ xem khán giả, bạn sẽ có thể sẽ nghĩ phòng chiếu số 3 của Galaxy Nguyễn Du đang chiếu phim hài. Những chiêu gây cười nhẹ nhàng, dễ thương có thể sẽ giúp bạn giảm stress hiệu quả củng như giải tỏa tâm lý "căng thẳng" khi xem một bộ phim kinh dị dán mác "liêu trai". Nhưng mặt trái của những chi tiết hài hước này là có thể khiến khán giả phải chập chờn giữa những cảm giác rùng rợn, lãng mạn, u sầu, và vui nhộn. Có lẽ khá "mệt não" với những khán giả thích sự đồng nhất.
Lưu Diệc Phi khóc
Ngoài những tiếng cười, phim cũng sẽ lấy nước mắt của những khán giả bằng nước mắt của diễn viên. Những đoạn cao trào của chuyện tình tay ba, cũng chính là nơi để các diễn viên chính thể hiện khả năng diễn xuất của mình, mà cụ thể là khả năng khóc và khiến khán giả khóc. Những đoạn gây xúc động trong phim tuy rất ngắn nhưng được làm khá tốt, kết hợp nhuần nhuyễn giữa diễn xuất của diễn viên và hiệu quả thính giác của âm nhạc. Âm nhạc của phim khá hay, được kết hợp tốt với những yếu tố khác, và là nhân tố chính khiến khán giả "nổi da gà" hay rơi nước mắt. Tuy nhiên, nếu kỹ tính (tôi kỹ tính!), bạn sẽ thấy phần âm nhạc này khá hiện đại, chưa thật sự toát lên được không khí của phim. Đồng thời, nó cũng chưa gây được ấn tượng sâu sắc bởi không có sự khác lạ. Điều này khá khó khăn với những người làm nhạc cho phim Trung Quốc, bởi âm nhạc cổ điển Trung Quốc mang một đặc trung khó thoát khỏi của những nhạc cụ bộ dây (đàn tranh, đàn nhị...) và bộ hơi (sáo, tiêu...). Những đặc trung này làm cho người nghe cảm thấy các bản nhạc cổ Trung Quốc sao cứ na ná nhau. Nhạc của Thiện nữ u hồn là như vậy, hay nhưng chưa đặc biệt.
Cổ Thiên Lạc cũng khóc
Như đã nói, cười, nhưng đây không phải là một bộ phim lạc đề. Từ đầu đến cuối, khán giả sẽ được sống trong không khí thật sự liêu trai, những khung cảnh âm u, hoang tàn, ma quái, cùng những ma nữ "nóng bỏng" bay xoèn xoẹt như "lá mùa thu trong bão cấp 10". Phim cũng tạo được những hiệu ứng thị giác tốt với kỹ xảo đồ họa đẹp và rất nổi trội so với mặt bằng chung của phim Trung Quốc. Tôi lấy làm thích thú một cách đặc biệt khi dùng cụm từ "yêu quái tóc mây" để chỉ đại nữ mộc yêu (tiếng Việt thuần gọi là… "ma cây") của núi Hắc Sơn, bởi bà ta có mái tóc không thua kém gì nàng công chúa Rapunzel trong phim Tangled, thậm chí còn trội hơn với giọng nói "nửa nạc nữa mỡ". Tuy ngạc nhiên với sự nổi bật về kỹ xảo, tôi vẫn không khỏi thất vọng vì phim vẫn chưa thoát khỏi "vết xe đổ" của ngành điện ảnh Trung Quốc, đó là hay… làm quá. Thiện nữ u hồn, ngoài những đoạn kỹ xảo đẹp kết hợp với những cú máy tốt, có những đoạn màu mè quá trớn, và lộ liễu. Điển hình như khung cảnh vùng núi Hắc Sơn, vì khô cằn mà mọi thứ đều xám xịt, nói lá khô héo nhưng cây cối nhìn vẫn tươi tốt, chỉ có điều đã bị nhuộm màu xanh đỏ tím vàng "quy mô rộng" để quay phim. Tất cả sự vụ này có thể được mô tả trong cụm từ "ảo tung chảo". Tuy nhiên, bù vào những lộ liễu đó, phần quay phim của Thiện nữ u hồn, như đã nói, khá tốt và lạ mắt với những cú máy xoay tròn, góc máy nghiêng, ngược... đặc biệt trong những cảnh cận, khán giả sẽ nam sẽ ngất ngây với vẻ đẹp thần tiên của Lưu Diệc Phi, còn khán giả nữ và (...) sẽ mê mệt với khuôn mặt điển trai của Cổ Thiên Lạc, quặn lòng với những giọt nước mắt si tình mà nam diễn viên này đã thể hiện rất tốt. Còn riêng tôi, tôi phải "hít hà" mỗi khi gương mặt xấu "ma chê quỷ hờn" của anh chàng Thiết Nha xuất hiện to đùng trên màn ảnh.
Bối cảnh âm u của ngôi làng dưới chân núi Hắc Sơn
Một trong những hình ảnh đẹp của phim
Về kịch bản, phim xoay quanh chuyện tình tay ba giữa một cô yêu nữ tên Tiểu Thiện (cái tên đã nói lên tất cả: yêu quái… hiền!), một chàng thư sinh Ninh Thái Thần và vị đạo sĩ Xích Yến Hà. Nét nổi bật của chuyện tình này là ở chỗ nó "tay ba", "vượt thời gian" (mấy mươi năm thôi, đừng nhầm với Thần thoại nhé!) và có "nam thanh, nữ tú". Câu chuyện xây dựng tạm ổn trên nền tác phẩm gốc của Bồ Tùng Linh. Sẽ không có nhiều điều đáng nói nếu như Thiện nữ u hồn có một cái kết gãy gọn và súc tích hơn nữa. Đồng thời, đạo diễn nên chú ý hơn nữa về điểm nhấn của tuyến nhân vật chính. Sự sơ suất, có lẽ ở khâu biên kịch này khiến cho khán giả khi xem khó phân biệt được ai là nhân vật chính, và một khi đã biết đó là Tiểu Thiện thì lại tiếp tục phải thắc mắc không biết nàng ta yêu ai, vị đạo sĩ si tình hay chàng thư sinh… cũng si tình.
Nam diễn viên Phàn Thiếu Hoàng
Nếu bỏ qua những chi tiết không hợp lý nho nhỏ (hầu như phim nào cũng có) như hồ ly kêu tiếng chó, cứu "người" mà vẫn đủ thời gian ăn mặt, chải chuốt gọn gàng và thậm chí... đi mua kẹo... cùng cái kết làm khá nhạt, Thiện nữ u hồn là một bộ phim hoàn toàn đáng xem, nếu bạn muốn giải trí. Những tiếng cười dễ thương, dàn diễn viên đẹp và diễn khá đều tay, kỹ xảo lạ mắt cùng câu chuyện tình lãng mạn…, tôi nghĩ, sẽ mang đến cho khán giả những phút giây thư giãn và trải nghiệm cảm xúc thật sự đáng đồng tiền.
À nhắc đến tiền mới nhớ, bên cạnh các nhà mạng, hình như các nhà phát hành phim cũng đang chen nhau khuyến mãi. Hôm nay nhờ đi xem Thiện nữ u hồn mới biết Galaxy cũng có Happy day, giảm giá vé phim 3D vào thứ Ba. Chắc mai phải đi xem Thor thôi, nhớ nàng Natalie nóng bỏng quá!
Huệ Anh Hồng và Phàn Thiếu Hoàng
Tóm lại, khi xem Thiện nữ u hồn, bạn sẽ có được những điều sau:
- Được cười thõa thích
- Được xem "trai xinh, gái đẹp"
- Được trải nghiệm nhiều cảm xúc khác nhau
- Được chiêm ngưỡng những kỹ xảo điện ảnh vượt trội
- Nếu là người hiểu về phim, bạn sẽ được tức anh ách với đoạn kết "vô hậu"
- Nếu là người đam mê kỹ xảo, bạn sẽ được ngứa mắt với những vụng về của khâu thực hiện hiệu ứng hình ảnh
- Và cuối cùng, bạn đã được xem một bộ phim mà ở đó bạn sẽ biết được thế nào là "yêu quái tóc mây" và thế nào là xấu "ma chê quỷ hờn"!

Dưới đây là một số thông tin từ nhà phát hành, Hãng phim Galaxy - Thiên Ngân:
              
Thể loại: Liêu trai, hành động
Sản xuất: Hồng Kông
Đạo diễn: Diệp Vỹ Tín
Kinh phí: 60 triệu USD
Thời lượng: 108 phút
Diễn viên: Cổ Thiên Lạc (Yến Xích Hà), Lưu Diệc Phi (Nhiếp Tiểu Thiện), Dư Thiếu Quần (Ninh Thái Thần), Phàn Thiếu Hoàng (Phong Lôi), Huệ Anh Hồng (Lão Lão).
Tóm tắt nội dung phim: 
Một tiểu hồ ly với nhan sắc say đắm lòng người.
Một chàng trai thư sinh nho nhã với trái tim yêu nồng nàn.
Và một đạo sĩ trừ ma lạnh lùng nhưng chất chứa khát khao.
Họ sẽ cuốn nhau vào một mối tình tay ba không điểm dừng.
Trung Hoa xa xưa, mảnh đất huyền bí nơi ma thuật không phải là điều kỳ dị. Tại một ngôi làng cổ xưa, người dân đã quen với cuộc sống trong nỗi sợ hãi những hồn ma bóng quế trú ngụ ở ngọn núi Hắc Sơn. Chúng giết chóc, khát máu và quỷ quyệt đến mức chẳng ai từng một lần nghĩ đến việc chống lại chúng.
Oái oăm thay, con sông chảy qua làng đang dần khô trơ đáy, nuồn nước của dân làng đang cạn kiệt dần, và niềm hy vọng duy nhất của họ chính là thượng nguồn trên đỉnh Hắc Sơn. Chỉ một người duy nhất dám bước vào sào huyệt của ma quỷ, chàng thư sinh trẻ hiền lành Ninh Thái Thần, với sự trợ giúp bất đắc dĩ của đạo sĩ trừ ma lạnh lùng Yến Xích Hà. Hai chàng trai đâu biết rằng, chờ đợi họ không phải một bầy đoàn lâu la hồn ma bóng quế ghê sợn, mà là một thiếu nữ tuyệt đẹp với nhan sắc vượt mọi so sánh. Nhiếp Tiểu Thiện. Liệu hai chàng trai có đủ dũng khí để vượt qua sức mạnh của tình yêu? Sự sống còn của hàng trăm, thậm chí hàng ngàn người đang phụ thuộc vào quyết định của họ.
Xem tiếp >>

Một buổi sáng bình yên

Buổi sáng nơi đồng quê quả là khác lạ. Cái là mà gần như đến bây giờ tôi mới có cơ hội cảm nhận, sau khi đã rời xa nó. Buổi sáng có màu xanh và màu vàng. Xanh của lá, vàng của nắng. Bầu trời trong vằng vặc tỏa xuống những làn hơi mát lạnh. Lần đầu tiên, có lẽ, tôi thật sự hưởng thụ một buổi sáng quê hương.

Công việc có vài điều mới và hầu như ngoài áp lực mang đến mệt mỏi, tất cả những điều còn lại đều có thể mang đến niềm vui. Nhưng chẳng hiểu sao lòng tôi lại chùn xuống lạ, ngay cả khi đã làm được việc, đã chứng minh với bản thân mình hơn là với mọi người rằng tôi có thể làm việc của 10 người cộng lại, tất nhiên không phải là việc cần đến cơ bắp. Tôi lại quyết định chạy trốn khỏi sự ồn ào của thành phố để tìm chút bình yên cho tâm hồn. Lợi dụng vài ngày rảnh rỗi trước khi công việc đến hồi tất bật, tôi chuồn nhanh, cũng trong một buổi sáng trời trong nhưng xam xám của thành phố. Mỗi lần như thế, lòng tôi lại thấy nao nao lạ lẫm.
Tôi đi từ thành phố lớn đến thành phố nhỏ bên bờ sông, nơi tôi sắp quên hết đường đi lối lại. Tôi gặp em, gặp tình yêu, gặp những nụ hôn, gặp đêm dài thao thức. Khi đêm tàn, tôi lại tiếp tục đi, đi về nơi tôi đang ngồi đây, chẽm chệ trên ghế dài trong một buổi sáng còn non của miệt đồng bằng khi chớm sang hè.
Tiếng sáo vi vu từ một trong những đĩa nhạc mà tôi yêu thích chan hòa vào không khí lành lạnh, không vút lên cao lên trời như các nhà văn thường tả. Tôi thấy tiếng sáo quanh mình, vờn trên những tàn cây nhỏ xum xuê, trên mặt ao rung rinh, tròng trành. Tiếng sáo trong như bầu trời như bầu trời trên cao vậy, trong vắt, nhẹ tênh tênh nhưng chứa cả một tâm hồn. Không buồn, không vui, chỉ mà một tâm hồn đẹp. Tiếng sáo dài vô tận, miên man không dứt, làm những cánh hoa trắng rơi lả tả trên sân đất như tưng bừng nhảy múa, làm những chùm hoa khác đang tỏa hương ngào ngạt như muốn sớm kết thúc đời mình để cùng chung một cuộc vui.
Tôi chợt phát hiện ra còn có kẻ đang ngất ngưỡng hơn cả tôi: con mèo đen của em gái tôi đang co mình nằm trên đám lá khô cạnh bờ ao, mơ màng chìm đắm trong những tia nắng đầu tiên của ngày mới. Tôi ngẫm thấy làm thân mèo sao mà sung sướng đến thế, chỉ có ăn và ngủ, ngủ vùi trong nắng ấm. Tôi ngước nhìn lên tàn cây vú sữa trước nhà. Những cơn gió nhẹ đu đưa, những tia tắng luồn qua kẻ lá, để rơi những giọt vàng lên mặt lá xanh. Nắng bắt đầu hâm nóng những cơn gió lăn tăn. Gió bắt đầu thổi mạnh hơn. Những bầy chim non ẩn mình trong kẻ lá cũng rộn ràng hơn với những tiếng rao ngày mới đến. Bầy gà con theo chân mẹ lướt qua trước mặt tôi, miệng liên hồi những tâm sự nhỏ to chim chíp... Thỉnh thoảng qua ánh nắng rực rỡ ngoài sân, một cô gái vội vàng đạp xe lướt qua, vô tình như con chim chiếc lá, không thèm ngoái nhìn tôi lấy một lần, hay chí ít cũng để tôi một lần nhìn ngắm. Tôi nghĩ chắc mình sẽ không phải ăn cái bạt tay nào ở đây.
Ý nghĩ đó làm tôi thấy lòng mình thanh thản. Có cảm giác như tôi có thể tan ra hòa vào đất trời khi một cơn gió thoảng qua. Tôi vui vì đã có một buổi sáng thực sự trong đời mình. Và tôi cũng biết rằng cũng chỉ một vài buổi sáng nữa thôi tôi lại phải trở về nơi ồn ào náo nhiệt, để bơi trong những dòng người điên cuồng ấy để tìm cho cho mình một cuộc đời, hoặc thậm chí chỉ là một phút giây ngắn ngủ nào đó trong cuộc đời mà tôi đang cố công tìm kiếm: cuộc đời của một con người thực thụ.
Xem tiếp >>

Ngẫm đời khi hửng sáng

Dạo này thấy nhiều người thích uống Sting (dâu) quá! Cái thức uống đỏ lòm, cay xè, ngậm vào một ngụm là vọng lên tới óc, mà ngậm vào mười ngụm thì môi với lưỡi cũng đỏ chóe. Ta cũng rót một cốc lưng chừng, đến đứng bên cửa sổ nhấm nháp. Mấy cơn gió cỏn con ngoài cửa sổ nghịch ngợm phả vào mặt làm tôi bần thần vì sung sướng trong sự sảng khoái đất trời gửi đến. Cái quạt trong phòng chạy ầm ầm, xoay điên cuồng mà tôi chẳng thấy gì là sảng khoái, chỉ tổ đau đầu. Vậy mà mấy sợi không khí mỏng manh lại làm tôi bừng tỉnh, dù chỉ trong chốc lát, rồi u mê vẫn hoàn lại u mê.

Người điên và cái điên
Cửa sổ phòng tôi nhìn ra chẳng thấy gì ngoài mái tôn của mấy căn nhà cấp 4 nằm san sát nhau như gà cùng một mẹ. Mái tôn im lìm, lạnh ngắt. Tôi đứng nhìn ra màn đêm, thấy buồn cười khi trong đầu mình chợt nảy ra câu hỏi "Tại sao mình lại đứng đây?". Rồi nối tiếp theo sau là những thứ đại lại như "tại sao mình lại sinh ra trên thế giới này? tại sao mình lại tồn tại như một con người? sao mình không là một hạt bụi nằm vẫn vơ đâu đó trên hoang mạc?"... Đúng là những câu hỏi của một kẻ "tự kỷ", một thằng điên không hơn không kém. Tôi nghĩ mình nên lên facebook lập "Hội người điên" và làm quản trị, chắc sẽ đông khách lắm.
Ngẫm lại, cái điên của con người ta cũng được sinh ra từ những bình thường bị bức bách bởi những thứ bình thường khác. Không ai sinh ra tự điên cả. Và cũng không ai được cha mẹ (hay kiểu như cha mẹ) dạy dỗ để thành người điên. Mà cái điên là hệ lụy không mong muốn, hoặc được mong muốn bởi một số người (điên), xảy đến trong quá trình làm người bình thường. Giống như đàn ông luôn có một phần của đàn bà, những kẻ sinh ra và lớn lên bình thường điều ẩn chứa một sự điên tiềm tàng, mà nó chỉ phát lộ khi nó mạnh hơn cái không điên, giống như khi phần đàn bà mạnh hơn phần đàn ông, thì đàn ông sẽ không yêu đàn bà nữa. Người ta thường cho kẻ điên và cái điên là vô duyên, vô lý. Đó chỉ là một suy nghĩ chủ quan hời hợt, nhất thời phụt ra trong đầu của một người ít suy ngẫm và uống nhiều rượu. Gần như mọi thứ đều có lý do của nó. Những thứ mà con người cho là vô lý, không phải vì nó vô lý, mà vì con người chưa tìm ra được lý do khiến nó có lý. Cái điên cũng vậy, chung quy đều có lý do cả, quan trong là con người nhìn vào có thấy hay không thôi. 
Người điên là người ôm cái điên bọc lấy mình. Và khi nhìn người điên, người ta hầu như chỉ thấy cái điên hiện hữu, còn người rất mơ hồ. Có nhiều loại người điên. Loại thích mua nhà và bán dâm, loại thích tự tử, loại thức đến 4 giờ sáng cọc cạch viết blog, loại thích bù khú với đàn bà lẫn đàn ông... và loại đã được đưa vào 192 Hàm Tự. Nhiều vậy! Mà dù loại nào thì cũng trót đã và sẽ mang tiếng là người điên. Mà người điên vẫn sống đấy thôi, sống dai là đằng khác. Tôi cá rằng giữa một biển người được gọi là bình thường, rồi cũng có ngày người ta thấy nản vì không thấy mình đâu trong cái xã hội thời buổi rùa thỏ ở chung nhà này. Sự chán nản đó chính là dấu hiệu của cái điên, bởi cái điên là cái làm người ta khác biệt nhất, nổi bật nhất, thậm chí nổi tiếng nhất. Vì vậy mà đã có khá nhiều người tự gượng ép mình điên, để tạo nên hình mẫu của mình, để người khác noi theo, hoặc để người ta sỉ vả. Và khi đã đạt được đến "hình mẫu của một người điên" và những điều nó mang lại, người ta lại chia thành hai loại. Loại vẫn sống như người bình thường trên sân khấu của vở kịch về một người điên, loại còn lại thấy mình bình thường quá đỗi và bọn kia điên hết rồi! Loại thứ nhất có lẽ sẽ còn sống được với cát xê của mình, loại thứ hai xem như đã kỳ công tráng cho mình một con đường trơn tru đi vào vực thẳm tận cùng nỗi khổ đau mà cái điên đem đến. Đó là một ví dụ về trái ngọt và trái đắng.

Ta khác biệt với thế giới, hay thế giới không giống như ta?
Trong đêm, mọi thứ đều tĩnh lặng. Chỉ có mấy ống thông khí là quay cuống cuồng theo gió. Mấy cái khối rỗng tròn tròn này vậy chứ hay lắm. Các chú luôn dũng cảm nói lên sự thật, các chú vạch trần bọn gió má đang nghịch ngợm vờn quanh. Gió mạnh thì các chú xoay nhanh, gió nhẹ thì các chú xoay chậm. Các chú không dối trá, lừa lọc. Nhưng các chú sống đời đau lắm. Các chú chưa bao giờ được và có thể tự chủ. Các chú sống không có cái tôi bởi suốt đời cứ phải nghiệt ngã xoay theo những luồng gió nhạt. Có thể các chú a dua, "gió chiều nào xoay chiều nấy", hoặc cũng có thể các chú yếu mềm, bất lực trước sự cường bạo của tự nhiên. Nhưng dù thế nào thì các chú vẫn mong có một ngày mình được xoay những vòng xoay kiêu hãnh của chính mình.
Có người tâm sự với tôi rằng buồn quá khi cảm thấy dường như không ai hiểu mình. Tôi gần như cười phá lên khi một người tâm sự với tôi chuyện mà tôi cũng gặp phải, tôi biết phải nói gì? Rất nhiều lúc trong khoảng thời gian mà mình đã sống, tôi cảm thấy quá khác biệt với những người còn lại, những người chung quanh tôi. Đôi khi tôi lấy sự khác biệt đó làm vách ngăn với thế giới bên ngoài. Tôi sống trong thế giới của tôi, và thế giới của tôi nằm trong thế giới của mọi người, giống như một chiếc lồng chim nằm trong chuồng ngựa. Tôi không hiểu vì sao có sự khác biệt đó. Từ nhỏ, bạn bè chỉ nhìn tôi chỉ nhìn thôi bằng ánh mắt nể nang, chỉ vì tôi học giỏi hơn chúng nó. Và sự nể nang đó khiến cho tôi không thể tiếp cận mọi người một cách gần gũi nhất. Đó là lý do vì sao tôi không có bạn. Tôi có thể hòa nhập vào bất kỳ môi trường nào tôi muốn, nhưng đó không phải là tôi! Nó chỉ là một sự thay đổi để thích nghi. Chỉ là sự thay đổi bề ngoài, còn bản chất vẫn là bản chất. Giống như một con tắc kè đổi màu da để ngụy trang. Tôi thì chẳng cần ngụy trang để làm gì, nhưng tôi thật sự rất giống tắc kè ở điểm cứ mãi thay đổi để thích nghi, đến một ngày chợt bật cười khi không biết mình là loại người gì trong tất cả những vai đã từng diễn qua.
Không biết từ lúc nào, tôi sợ người ta biết đến mình - cái hảo danh mà hầu như ai, trong đó đã từng có tôi, đều muốn có được. Tôi sợ ống kính chĩa vào mình, tôi sợ người ta nhìn thấy mình. Phải chăng tôi quá yêu mến bản thân mình, nên khu khư giữ lấy một cuộc sống bình yên thong thả của một con người bình thường. Nhưng trớ trêu thay tôi lại nhận thấy mình không bình thường. Tôi nổi loạn! Tôi vẫn luôn làm khác số đông, đi ngược với những tư duy bình thường. Có lẽ nên kết luận tôi là "kẻ bất thường muốn một cuộc sống bình thường"!
Xem tiếp >>

Ước mơ và khát vọng

Hôm nay lang thang trên mạng, sau khi giật thót tim vì nhận ra rằng có người đã và đang tìm kiếm thông tin về mình, tình cờ tìm được một bài viết của mình thời còn học lớp 12. Đây là bài tham dự cuộc thi "Tập trung trí tuệ, thực hiện ước mơ" do Cool Air VN tổ chức (bài đã lọt qua vòng gửi xe, nhưng đến vòng lấy xe thì... hỏng bét). Đọc lại thấy sao lúc đó mình viết tâm trạng và tâm huyết vậy! Từng từ từng chữ như vắt máu viết ra vậy, buồn cười thật. Nhưng dù sao cũng là một bài viết khá, đăng lại cho mọi người đọc vậy.

 Tôi ư? Cũng chỉ là một nam sinh bình thường như bao nhiêu người khác. Tôi đang học 12, mỉm cười với hiện tại, ngủ ngon cùng quá khứ, nhưng thao thức với tương lai. Ước mơ, con người ai cũng có riêng cho mình những ước mơ. Có những ước mơ gần, những ước mơ xa; có những ước mơ thầm kín, những ước mơ thể hiện ra ngoài; có những ước mơ khả thực hiện, những ước mơ không tưởng... Tôi cũng vậy, hơn thế nữa tôi có quá nhiều ước mơ, nhất là về nghề nghiệp. Tất cả các nghề đều chân chính và đều đóng góp cho sự phát triển của xã hội và đất nước. Vì vậy, với nhiệt huyết thanh niên sôi sục, với khát vọng cống hiến sức trẻ của mình, tôi muốn làm mọi thứ. Tôi muốn đi qua mọi con đường, nếm đủ vị, ngửi đủ mùi, trải nghiệm mọi cảm giác... Đôi lúc tôi muốn làm một công nhân quét đường để dọn hết rác trên đường phố, đôi lúc tôi cũng muốn mình là một vị nguyên thủ quốc gia để lãnh đạo một đất nước đi lên... Và cũng đôi khi, tôi muốn mình bé lại trên đôi tay của mẹ, lắng nghe tiếng ru ngọt ngào bay xa trong gió ruộng đồng, quên hết những ồn ào nhộn nhịp của chốn đô thành này. Có lẽ bạn cho rằng tôi sẽ mất phương hướng trước những ước mơ của mình. Nhưng không! Tôi chưa bao giờ mất phương hướng. Dù làm nghề gì, tôi cũng sẽ đem hết sức mình, làm tròn bổn phận của một người lao động chân chính.
   Lúc còn nhỏ, tôi ước mơ mình được làm một nghệ sĩ cải lương để được khóc, được cười dưới ánh đèn sân khấu. Lớn lên một chút, khi có được chiếc máy tính đầu tiên, tôi lại muốn trở thành một lập trình viên với thu nhập cao ngất ngưỡng. Lớn hơn nữa, tôi lại nghĩ mình sẽ trở thành một chính trị gia, một nhà nghiên cứu lịch sử, văn hóa, một nhà hoạt động văn hóa, một nhà văn, nhà thơ hay là một chuyên gia kỹ xảo điện ảnh... Khốn khổ thay, những mong mỏi của tôi chỉ "thêm" mà không "thay đổi". Những mong mỏi ấy nhiều lần làm tôi thao thức suốt đêm để suy nghĩ. Tôi đã muốn làm những công việc mình yêu thích ngay tức khắc, ngay trong lúc ngủ. Tôi đã vội vàng... Nhưng bây giờ tôi đã nhận ra vội vàng không phải như tôi đã vội vàng, mà là "thà một phút huy hoàng rồi chợt tối, còn hơn buồn le lói suốt trăm năm" (Xuân Diệu).
   Vì thế, tôi không mơ nữa. Tôi biến những ước mơ của mình thành ngọn lửa khát vọng. Tôi thắp nó lên mỗi khi bình minh thức giấc, và cho thêm ít than hồng khi đêm về. Với ngọn lửa ấy, mỗi ngày của tôi đều rạo rực và cháy bỏng, đều chói chang những niềm tin.
   Đơn giản, ước mơ của tôi là được học tập , được phát triển và cống hiến sức trẻ của mình cho đất nước, cho xã hội và cho nhân loại nếu có thể và tôi yêu đất nước mình! Vì tôi sống một mình, nên đó là những điều tôi vẫn tự nhủ mỗi ngày. Đơn giản hơn nữa, tôi là [...]*

Lúc đó đầu óc mình cũng hay ho phết nhỉ! Viết mấy câu còn sến hơn trình độ sến bây giờ có thể viết nữa. Vui.

* Câu cuối đã được cắt bớt vì lý do cá nhân
Xem tiếp >>

Gửi em ngày cuối Tết

Em ơi! Vậy là một cái Tết nữa trôi qua mà anh không thể cùng em đón giao thừa. Vậy là một cái Tết nữa anh và em mỗi đứa một nơi, nhớ về nhau trong cái màu vàng nhợt nhạt của hoa mai nở muộn, của hoa vạn thọ trổ chưa đều. Có lẽ em buồn lắm. Anh biết! Anh cũng như em, mong ngày đầu năm thức dậy sẽ nhìn thấy người mình yêu cười vui trong mùi Tết, và cũng sẽ thất vọng khi điều mình mong mỏi lại không thể trở thành sự thật.
Anh không nhớ chúng ta yêu nhau từ khi nào, nhưng anh vẫn nhớ hoài cái cảm giác lần đầu tiên tim anh rộn ràng khi nghĩ về em. Anh đã tạt rất nhiều nước vào mặt mình để mong xóa đi những suy nghĩ mà lúc đó anh cho là không thể nào. Anh đã lầm tưởng rằng chúng ta chỉ có thể là bạn, vì em gần như không phải mẫu người của anh (theo một lý thuyết chán phèo nào đó). Nhưng anh đã nhớ em, không thể thôi nghĩ về em, rồi anh nhận ra anh đã yêu em, yêu nhiều lắm. Con tim anh trước đó vẫn cứ cho rằng nó đã đóng băng hay hóa đá trong những rung động đầu tiên khờ dại. Anh cũng nghĩ vậy, và anh nghĩ chẳng ai, chẳng cô gái nào có thể làm sống lại trái tim đó của anh. Nhưng em đã làm thế đấy! Nụ cười em, tiếng nói của em đã làm tan chảy tâm hồn anh, để anh nhớ nhung, thơ thẩn, ngẩn ngơ, để anh trằn trọc, khổ đau, hạnh phúc... Tất cả là em! Anh đã rất ghét em, anh đã muốn giết chết em trong trái tim anh. Nhưng càng ghét em bao nhiêu thì anh lại nhớ em bấy nhiêu, rồi anh yêu em nhiều hơn nữa, và nhận ra rằng không có em thì cuộc sống của anh có lẽ chỉ toàn một màu xám lạnh.

Và rồi anh đã có được em, trái tim và tất cả. Anh ngạc nhiên thấy tình yêu trong em tha thiết, như chưa bao giờ anh thấy một tình yêu. Và anh đã biết mình đã tìm thấy người phụ nữ thứ hai, ngoài mẹ, có thể chịu đựng anh. Đó là em! Anh biết mình thật sự rất khó chịu đựng, nhưng em đã làm tất cả vì anh. Anh nghĩ mình viết khá nhưng anh không có từ nào để diễn tả những gì em đã làm, đã hy sinh cho anh. Anh chỉ xin em cho anh một lần nữa nói "anh yêu em!" và "cảm ơn em nhiều lắm!". Chỉ có em mới làm cho anh thấy mình là một người đàn ông thực thụ.
Anh và em có một điểm chung là chúng ta yêu nhau. Nhưng cách chúng ta yêu nhau lại hoàn toàn khác. Em luôn muốn giữ lửa cho cuộc tình, để mỗi ngày tình yêu đều nở hoa, đều tươi thắm. Nhưng anh thích một tình yêu có nhiều cung bậc. Anh yêu em lặng lẽ và muốn sự cách xa tô đậm thêm tình cảm trong mỗi chúng ta. Anh không nghĩ rằng yêu nhau thì phải ở bên nhau. Đối với anh, những lúc anh nhớ em là những lúc anh yêu em nhiều nhất. Phải nói rằng không phải lúc nào anh cũng yêu em như anh muốn. Có những lúc anh quên em. Có những lúc anh nhớ em quay quắt, nhớ điên cuồng mà không biết phải làm thế nào để được ôm em trong vòng tay, để được hôn lên môi em, để cười trong hơi thở của nhau. 
Với anh, tình yêu là chuyện của con tim, chứ không phải nơi cửa miệng. Đó là lý do vì sao những lời anh nói với em không ngọt ngào trìu mến, không "đường ướp hương hoa". Anh yêu em và đó là tất cả. Anh không muốn mình là một gã yêu bằng lời nói, mặc dù anh có thể. Em biết anh giỏi nói mà. Em vẫn thường nói anh là dẻo môi dai miệng, nhưng miệng anh chỉ thích bông đùa thôi. Em đã nắm giữ con tim anh, em hẳn biết anh yêu em thế nào mà, phải không? Anh biết điều gì cũng có chừng mực, đôi lúc anh quá khó khăn, đôi lúc anh làm em khóc. Tin anh đi! Đôi lúc tình cảm và lý trí, con tim và bộ óc không đi chung đường. Tin anh đi! Dù anh là ai, anh làm gì, ở đâu, sống hay chết, dù chỉ còn là hơi thở thoảng trong cơn gió, dẫu chỉ còn là nhành cây ngọn cỏ ngậm đất làm vui, thì anh vẫn yêu em, yêu em như anh đã yêu, "vì đó là em"!
Em ơi! Đã từ lâu, từ cái ngày anh trao trái tim mình cho em, mùa xuân đối với anh không còn ý nghĩa. Anh không quan tâm đến thời gian, đến đông tàn hay thu muộn. Bởi có gì đẹp bằng tình yêu của em dành cho anh? Có gì quý giá bằng đôi môi em cười? Dù vạn mùa xuân có qua đi, dẫu đất trời có già nua đi vào thiên cổ, anh vẫn yêu em, trái tim anh vẫn là của em, vẫn đập theo nhịp đập trái tim em.
Xem tiếp >>

Về quê ăn Tết

Ngày cuối ở thành phố thật vui với một người bạn hết sức dễ thương. Sáng sớm khi tôi đi ngủ thì chị mới nhắn tin trên facebook hẹn gặp tôi sau 1 tiếng nữa (nếu tôi đọc được tin nhắn). Tôi chả hề hay biết gì mà đánh một giấc đến hơn 2 giờ chiều. Thức dậy tôi nhắn lại cho chị ấy rằng sẽ gặp nhau lúc 5 giờ chiều, tôi sẽ chờ, không gặp không về. Thật kinh khủng khi điện thoại của tôi chị bảo không gọi được, chị lại không có điện thoại ở Việt Nam, facebook thì chỗ có chỗ không. Tôi và chị cứ như chơi trò mèo vờn chuột. Tôi ngồi cà phê Highlands mà thấp thỏm, không biết chị có nhận được tin nhắn và có tìm được đến nơi không. Ngồi trên lầu nhìn ngắm xe cộ qua cửa kính gần tiếng đồng hồ, cuối cùng, Chúa cũng mang chị đến chỗ hẹn. Vậy là tôi nghĩ mình sống cũng có đức đấy chứ!
Tôi đã rất vui khi gặp lại chị, và chị cũng thế. Lần đầu chúng tôi gặp nhau khi tôi và chị cùng tham gia dự án ở Việt Nam của Kairos Coalition (Mỹ). Chúng tôi đã có những kỷ niệm rất vui trong khoảng thời gian đó, nhưng lần làm tôi nhớ nhất là chuyến trở về miền Nam của mình. Tôi và chị cùng đi trên một chuyến tàu, trong cùng khoang và giường cùng tầng: tầng 3 - tầng trên cùng. Gầy như tôi thì tầng 5 cũng không vấn đề gì, nhưng thật khó khăn cho chị khi trèo lên tầng 3 với thân hình to lớn của mình. Mỗi lần nhìn chị di chuyển, tôi thấy thương quá. Tôi cảm nhận đươc chị là người rất nhiệt tình, chịu thương chịu khó trong suốt quãng thời gian qua. Trên chuyến tàu ấy, chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện, chuyện trên trời dưới đất, nói chuyện xã hội, chính trị, phim ảnh... Chúng tôi đã thức rất khuya cùng nhau, đến lúc thấy mình đang làm phiền giấc ngủ những người khác trong khoang, tôi và chị rủ nhau vào căn tin uống bia và nói chuyện tiếp, đến khi căn tin đóng cửa. Sáng hôm sau, chị xuống ga Huế, tôi trở về thành phố, đến bây giờ chúng tôi mới gặp lại nhau.
Tôi rủ rê chị về Cần Thơ chơi, nhưng chị sắp phải về Mỹ. Chị hẹn gặp tôi ở New York, tôi hẹn gặp lại chị ở Việt Nam. Về nhà sau một buổi tối đi chơi đầy thú vị, vừa làm hướng dẫn vừa tự khám phá, tôi gọi điện đặt vé xe đi ngay sáng hôm sau mà vẫn nhớ cái cảm giác ngồi uống bia ăn bánh ướt nem chả giữa một đống hoang tàn đổ nát.

Tôi dậy sớm sau giấc ngủ hơn 2 tiếng đồng hồ để bắt đầu chuyến về quê gấp gáp của mình. Tôi không thích đi xe vào dịp Tết. Có quá nhiều kiểu người trên một chuyến xe, ai cũng mang lỉnh kỉnh các thứ, miệng các bà các chị dưới tỉnh cứ huyên thuyên ồm ồm như thể chỉ có mình trên xe, rồi tiếng trẻ con kêu khóc. Đối với loại người như tôi thì quả là một cực hình khi 4 tiếng đồng hồ ngồi trên chiếc xe như vậy. Tôi còn đi phải chiếc xe mới cóng nên xóc không chịu được, đã vậy còn ngồi ghế áp chót. Chuyến xe không thể tệ hơn khi gặp phải tài xe lái ẩu và nhân viên phục vụ vô trách nhiệm. Xe phanh gấp mấy lần, trẻ con đâm vào ghế trước sưng hết trán nhưng nhân viên cứ ngồi thừ ra bên cạnh tài xế, không thèm bước xuống xin lỗi hay thăm nom một tiếng. Tức điên lên cùng với căn bệnh đau dạ dày hành hạ vì chưa ăn sáng, tôi ngồi thần thừ như xác chết, chốc chốc lại giật tưng lên vì ổ gà, ổ voi. 
Mệt quá, tôi lao nhanh về khách sạn nghỉ. Đến chiều thì tôi cũng gặp được người tôi muốn gặp. Nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi dường như không thỏa được nỗi nhớ mong.
Xem tiếp >>

Truyện ngắn: Mùa mưa cuối

Bây giờ là cuối mùa mưa rồi. Mặt đất gần như không còn chỗ để nước thấm vào. Vậy mà ngoài trời mưa cứ rơi, rơi không ngớt. Khoảng sân trước nhà Nghiêm chem chép nước của cơn mưa từ 4 giờ chiều.
Đồng hồ điểm 11 giờ đêm. Ngày 16. Đúng ra hôm nay trăng tròn lắm, nhưng nhìn qua khung cửa kính, Nghiêm chỉ thấy màn mưa xám trút tới tấp từ bầu trời đen ngòm. Nghiêm không tài nào ngủ được. Mai là ngày giỗ của Thơ, ngày giỗ đầu tiên. Ngày tháng vậy mà nhanh đáo để. Mới đó mà một năm Thơ rời bỏ cuộc đời. Mới đó mà đã một năm Nghiêm chôn mình trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô này, không bạn bè, không gái gú. 
Cách đây hơn một năm, Nghiêm vẫn còn là cậu ấm làm ít ăn nhiều của ông chủ một xưởng maiygia công. Tuy là cậu ấm nhưng Nghiêm không phải là loại phá gia chi tử. Cha mẹ Nghiêm chỉ đau đầu vì những mối quan hệ trai gái xô bồ của anh. Đẹp mã, có tiền, lại thêm ăn nói ngọt ngào, mỗi năm Nghiêm thay hàng chục cô bồ, chưa kể những cô vì thứ gì đó ở Nghiêm, đã sẵn sàng làm người tình một đêm của anh, thậm chí chỉ trong vài giờ.
Nghiêm thấy đám đàn bà sao lạ quá. Trong khi có khối thằng ngoài kia đẹp trai hơn, giàu có hơn, vậy mà các nàng cứ đâm đầu vào anh như chim cắt. Có những cô chỉ cần anh nhét cho vài chai vào ngực thì đến đâu các ả cũng chiều. Những cô khác thì chỉ cần lên giường với anh, thậm chí chỉ hôn lên ngực anh là đủ, tiền bạc không là gì cả. Hoặc có những cô chỉ đứng từ xa, lau cốc, rót rượu và nhìn anh - như Thơ chẳng hạn. 
Thấy con trai mình quá sa đà vào những cuộc tình chóng vánh, cha mẹ Nghiêm buộc anh lấy vợ. Với bản tính phong lưu đa tình của mình, Nghiêm không bao giờ đồng ý. Anh kịch liệt phản đối làm cho cha mẹ của cậu ấm phải xuống nước. Ông bà chỉ còn dám yêu cầu anh đi gặp cô gái mà họ chọn làm dâu một lần, rồi sau đó tùy anh quyết định.
Ngoài trời mưa vẫn rả rích, từng giọt thê lương. Nghiêm bước ra khỏi giường, tay run run châm điếu thuốc, khệ nệ bước chân đến ngồi xuống trước bàn làm việc. Anh nhìn chằm chằm vào chai rượu vang đỏ và chiếc cốc thủy tinh đặt trên bàn, như thể anh đã nhấn chìm Thơ vào trong chai rượu. Chiếc cốc này Thơ đã mua tặng anh, ngày ngày cô đều lau rửa sạch bong để anh uống rượu. Giờ bàn tay nuột nà của Thơ đã mục nát dưới ba tấc đất, chiếc cốc cũng ố màu rượu đắng chát. Nghiêm không buồn rót một cốc rượu. Anh thấy mình đã nếm quá nhiều cay đắng của nỗi cô đơn khi thiếu vắng Thơ - tình yêu đầu tiên và có lẽ cũng là duy nhất của anh.
Ngày trước, Nghiêm đâu ngờ cô gái mà cha mẹ anh chấm làm dâu lại là cô gái lau cốc vẫn hay đứng nhìn anh từ xa trong quán rượu. Anh cũng không thể ngờ mình lại đồng ý lấy Thơ làm vợ. Trong cơn men chếnh choáng của những lần gặp mặt, hai người lao vào nhau say mê, hì hục. Lần đầu tiên trong đời Nghiêm thấy mình ân ái, chứ không chỉ là vui đùa giải khuây hay thõa mãn bản năng. Lần đầu tiên anh sống bằng trái tim. Anh đã yêu Thơ, một tính yêu đầu lạ lẫm.
Vậy là Nghiêm đã cưới vợ, anh đã làm chồng. Anh vui vì điều đó. Nhưng anh lại không muốn làm cha. Sau những cảm xúc mãnh liệt của một tình yêu chớm nở, sau những hồ hởi của một cuộc hôn nhân đã đơm đầy với Thơ, Nghiêm bình tĩnh lại. Anh nhận thấy đôi chân mình vẫn còn muốn bôn ba, vẫn muốn dang đôi cánh tự do lang thang khắp chốn. Anh không muốn có con, vì anh vẫn là một tay lãng tử. Nhưng Thơ lại khao khát  một đứa con, khao khát một lần làm mẹ. Họ đã cãi nhau rất nhiều. Cả hai đều biết tình yêu vẫn còn đó, nhưng nó đã bị nước bọt của những trận cãi vả phun đầy.
Cái ngày mà Nghiêm biết Thơ có thai ba tháng cũng là ngày anh trở thành con thú hoang điên tiết. Anh bỏ nhà đi hơn tháng trời. Lúc trở về anh lại là Nghiêm của ngày xưa, một cậu ấm, lại gái gú, lại bạn bè đàn điếm. Thơ chỉ biết im lặng tìm vui với đứa con đang lớn dần trong bụng mình. Những lúc rãnh rỗi cô lại ngồi lau cốc một mình. 
Nhiều đêm Nghiêm không về nhà. Đêm ấy cũng vậy. Một tay quàng vai cô đào nóng bỏng, thân hình trắng nõn nà với bộ ngực đong đưa theo tiếng cười lơi lả, anh nghe thây tiếng nấc hốt hoảng của mẹ mình trên điện thoại. Thơ đã vào viện.
Nghiêm lao xe như điên trong bóng tối. Nhưng chiếc xe với tốc độ nhất nhì của anh cũng không thể níu kéo một linh hồn ở lại trần gian. Anh đã quá trễ để có thể nhìn vào ánh mắt long lanh của Thơ lần cuối. Vợ con anh giờ chỉ còn là hai cái xác, nằm lẫn trong nhau. Thơ đã nghe tiếng gõ cửa và vui mừng biết bao khi nghĩ đó là Nghiêm. Cô vấp phải một chai rượu vang đỏ nằm hờ hửng trên sàn nhà.Máu chảy ra giữa hai chân cô. Tiếng kêu gào của cô bị giam trong bốn bức tường đêm tĩnh mịch. Đến khi người lấy rác thấy cô nằm vắt mình qua ngạch cửa nhà thì cô gần như không còn máu để mất.
Nghiêm chôn vợ con mình trong một nghĩa trang gần nhà có thảm cỏ xanh mượt - nơi Thơ từng lầm tưởng là công viên và bảo Nghiêm cùng vào ngồi trò chuyện. Ngôi mộ của Thơ được đắp cao, chôn vùi luôn tiếng cười của Nghiêm vào lòng đất xám.
Nghiêm buông tiếng thở dài theo cơn gió lùa qua. Khung cửa sổ run lên bần bật. Anh nghe có tiếng gõ cửa bên ngoài, nhưng hình như anh đã nghe nhầm. Mở toang cánh cửa, Nghiêm chỉ thấy ngoài sân rỗng tuếch, ẩm ướt và lạnh buốt. Anh quay vào nhà lấy chiếc áo khoác có mũ trùm đầu, mặc vào và bước ra ngoài. Tiếng khóa cửa lạch cạch nghe rõ mồn một trong đêm vắng. Mưa đã thưa dần,  chỉ những giọt mưa vẫn còn nặng trĩu. Gió càng lúc càng mạnh, đập phầm phập vào mặt anh những giọt mưa lạc lối. Nghiêm cúi mặt, lầm lủi bước qua đường bên một khúc quanh tăm tối. Một luồng sáng bỗng lóe lên làm giật mình mấy con dế gáy đêm bên vệ đường. Chiếc xe ô tô đâm thẳng vào Nghiêm, hất anh tung lên, lăn một vòng trên nóc xe và rơi xuống phía sau. Anh tài xế bước vội xuống xe, mặt mũi tái xanh nhìn người đàn ông đau khổ đang nằm bất động dưới đuôi xe. Phía xa xa, bóng Nghiêm vẫn lủi thủi đi về phía nghĩa trang có thảm cỏ xanh.

Tháng 01/2011
Xem tiếp >>

Nhớ về xưa cũ

Ít, rất ít ngày vui. Từng ngày trôi qua cứ như thể nó chỉ dài một tiếng đồng hồ. Thời gian của tôi trôi mỗi lúc một nhanh, vùn vụt qua đi. Nhiều lúc tôi cảm giác như hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời mình. Tôi thấy mình già cỗi, mỏi mòn, kiệt sức. Nhưng rồi ngày mai cũng lại đến hôm nay, và tôi chưa chết. Tôi vẫn còn tiếp tục sống, chỉ có điều ranh giới giữa sống và tồn tại quá mong manh. Dẫu biết thế nhưng tôi không thể chết. Tôi không thể từ bỏ những hơi thở tạo hóa đã ban cho...

Nằm ngất ngưởng trong tiếng đàn bầu thánh thót, tôi bất chợt thấy lòng nhẹ tênh tênh. Lâu lắm rồi mới có được cảm giác này. Ta thấy mình ngẩn ngơ, vênh váo. Ta thấy mình nhỏ bé, cong người trên ngọn cỏ xanh mơn. Ôi cái màu xanh ấy, chỉ có nơi tôi cất tiếng cười bú mẹ mới có được, màu xanh của miền đồng bằng bát ngát.
Đã bao lâu rồi không về quê tôi không nhớ. Chắc là cũng lâu rồi. Tôi đã quên dần tên những người hàng xóm, những lối đi ra tít tắp ruộng đồng. Nhưng cái màu xanh ấy vẫn còn mãi trong tôi, như một sợi chỉ lờn vờn trong tiềm thức. Quê tôi xanh, xanh lắm.
Đôi khi khát khao một phép màu khiến mình trẻ lại, bé lại để nằm gọn trong tuổi thơ êm đềm. Cái tuổi vô tư ngây ngô ấy xa tôi sớm quá, khiến cho phần nào đó trong cuộc đời mình, tôi bị mất đi một mảng màu tinh khiết. Nó như một quả cầu pha lê chứa những lắm lem của những ngày lội ruộng bắt cua, giăng cá, chứa những nụ cười giòn tan làm rung rinh cái nắng đồng bằng, những tiếng khóc non nớt ngây thơ... chứa những ngày xưa cũ ấy.
Tôi vẫn còn nhớ rõ căn nhà nhỏ sụp xệ ngày xưa, nằm sâu trong những vườn cây nhiều lá. Vỏn vẹn yên mình dưới gốc cây khế ngọt, căn nhà kề bên một con mương nhỏ nước trong róc rách - nơi mà mẹ con tôi vẫn cùng nhau tắm giặt mỗi ngày. Cây khế ngọt không biết bao nhiêu tuổi, chỉ biết nó đã là thiên đường của tôi. Cây khế có trái quanh năm, mỗi ngày tôi đều trèo thoăn thoắt hái trái xanh trái vàng, ăn đến no căng cả bụng. Tôi vốn sợ độ cao, nhưng không biết sao trên cây khế ấy tôi lại như một chú khí, leo trèo mà chẳng biết sợ là gì. Có hôm tôi còn vắt người lên mấy cành cây mà đánh một giấc trưa ngon lành. Cha tôi đi làm xa. Trong căn nhà chỉ còn lại hai mẹ con quây quần hủ hỉ. Những đêm mưa lùa, mẹ con tôi quấn nhau trong chiếc mền cũ kỹ nghe tiếng nước rào rạt ngoài sân.
Ngày đó tôi làm gì có những món đồ chơi như bây giờ. Những thú vui của tôi đều ở xung quanh nhà, trên những cành cây, ngọn cỏ. Có thể gọi đó là một thời tôi "hái hoa bắt bướm", và cả bắt sâu. Mỗi lần mẹ tôi ra vườn làm cỏ, tôi lại tỏn tẻn chạy theo sao quàng cổ mẹ, hôn lên khuôn mặt trẻ đẫm mồ hôi của mẹ. Rồi tôi rót nước cho mẹ - ly nước tôi mang từ nhà ra đến sau vườn chỉ còn mấy giọt, vậy mà mẹ vẫn cười trong cơn khát bỏng cổ. Tôi lại chạy lăng xăng đi bắt sâu, cỏ non nhiều sâu lắm, sâu xanh. Cỏ xanh, sâu cũng xanh, bầu trời cũng xanh nhiều lắm. Tôi gọi những con sâu đó là "sâu em" trong tiếng cười ngất của mẹ, những con sâu mềm mềm cựa quậy trong bàn tay còn bé bỏng của tôi.
Lớn lên một chút, khi cha tôi không còn đi xa nữa, thì tuổi thơ tôi là những lần cha say rượu. Ngày đó cha tôi uống nhiều lắm. Tôi hay đi theo cha ngồi "ăn mồi", cũng là để kéo cha về sớm. Những lần nhậu say về, cha đều mua thứ này thứ nọ cho tôi, mang về cùng với mùi rượu nồng nặc và những câu chuyện trên trời dưới đất mà tôi nghe chẳng hiểu gì cả. Tôi gội đầu, lau mặt rồi ngủ cạnh cha. Sáng hôm sau khi tỉnh rượu, cha lại là con người hoàn toàn khác.
Tôi nhớ có lần cha cõng tôi đi qua một cây cầu khỉ dài thiệt dài, bên dưới nước sông chảy cuồn cuộn. Cây cầu yếu ớt lắc lư làm tôi sợ đến phát khóc, bấu chặt trên lưng cha. Mặc dù vậy, tôi biết là cha sẽ làm được, cha sẽ bảo vệ tôi. Và cha con tôi đã qua cây cầu ấy.
Đến bây giờ, thời gian đã trôi qua, con người ai cũng có thay đổi, cha cũng vậy. Nhưng có một điều cha vẫn như ngày xưa tôi nhớ. Tôi là thằng thích trái cây (tuổi Khỉ mà), nhất là đồ chua. Dù mưa gió bão bùng hay đêm hôm khuya khoắc, miễn tôi thèm là cha lại ra vườn hái thật nhiều cho tôi. Đến tận bây giờ vẫn thế, mỗi lần về quê cha lại ra vườn hái cho tôi thật nhiều thật nhiều trái cây. Nhưng hình như, tôi chưa một lần cảm ơn cha thì phải.
Xem tiếp >>

"Kịch" trong phim

Hôm qua đi cà phê với Cường Mai, tình cờ đọc được một bài báo thú vị trên Báo Doanh nhân Sài Gòn cuối tuần. Bài viết là cái nhìn của một "ông Tây" về phim Việt, với những câu châm biếm hài hước nhưng lại khá sâu sắc. Với một người có nhiều gắn bó với Việt Nam như Drew Taylor, những nhận xét của ông là hoàn toàn đáng xem xét.

Mớ hỗn tạp mang tên "phim Việt"
Tôi thường tránh xem phim Việt Nam, phần vì diễn xuất nhàm chán, phần vì thiếu sinh động và không kích thích suy nghĩ hay tưởng tượng gì có lợi cho tinh thần. Thỉnh thoảng có ngồi xem vài chương trình thì cũng không vì mục đích gì, mà để tìm hiểu thêm thói quen qua hành vi của những tuyến nhân vật. Thẳng thắn mà nói, những gì nghiệm ra từ phim ảnh không thể gọi là tích cực cho những ai muốn học hỏi và làm giàu đời sống tinh thần tình cảm và tinh thần của mình bằng cách xem phim.
Phim Việt có những mô típ rất kỳ cục lặp đi lặp lại như thể đó là khuôn vàng thước ngọc. Ví dụ như sau một cuộc đối thoại, khi người kia vừa quay lưng đi thì người còn lại luôn tự nói một mình, mà còn nói to nữa chứ! Thiết nghĩ, mục đích của hành vi giống như "tự kỷ" này chắc là để tóm lại những mâu thuẫn nội tại, những diễn biến tâm lý sâu xa bên trong mà tài diễn xuất của diễn viên không thể hiện nổi. Vì không diễn xuất được tâm trạng của nhân vật nên cách đơn giản nhất là đứng đó tự nói, vừa tiện cho diễn viên, vừa dễ hiểu cho khán giả. Thêm nữa, nếu người xem có lỡ bỏ qua giai đoạn trước thì cũng còn cơ hội nắm bắt chuyện vừa xảy ra. Không biết có phải đạo diễn muốn tạo ra những cảnh nhân vật tự lặp lại câu chuyện một mình, tự nói một mình, nhằm tăng tính chân thật cho điện ảnh hay không? Chỉ thấy kết quả phản tác dụng là càng xem, thấy phim càng kịch.
Mô típ thứ hai là, nếu các nhân vật nói chuyện với nhau thì nhất định hai bên phải đang cùng ăn uống gì đó. Tại sao thế nhỉ? Có phải vì sợ lỡ người đối diện không hiểu thì ta có thể dùng đũa để giải thích? Còn khi muốn tỏ ra liều lĩnh hoặc sắp có quyết định quan trọng, thế nào nhân vật chính cũng cần được thêm lửa bằng bia rượu và sau đó, kế hoạch đặc biệt bắt đầu! Còn để đón nhận một tin gây sốc nào đó, cảnh thường gặp sẽ là có ai đó đến nhà gõ cửa, lay nhân vật chính (bây giờ đang nửa say nửa tỉnh) và báo cho nhân vật chính một tin mà vừa nghe qua, nhân vật chính đã có thể bừng tỉnh rượu.
Các nhân vật trong phim Việt rất hay to tiếng. Không hiểu tại sao trong các cảnh đối thoại tay đôi, tay ba, các nhận vật cứ nói lớn dần lên, như thế sợ người khác không hiểu mình. Và rồi thế nào hoặc là bàn bên cạnh (nếu là trong quán cà phê, nhà hàng) hoặc ngoài cửa chính hay bên vách tường phía bên kia (nếu là nhà riêng hay công sở) cũng có vài nhân vật khác đang nín thở lắng nghe. Nhờ thế mà các bí mật lộ ra hết!
Trên phim cũng hay diễn đi diễn lại bài học vỡ lòng trong diễn xuất, đó là khi sắp nói ra, hoặc vừa nhận được một tin xấu hay tin buồn, nhân vật sẽ lặp tức thể hiện nỗi buồn bằng cách đưa mắt thẩn thờ ngang qua ống kính. Lợi thế của khán giả là chẳng cần nghe tiếp cũng biết tỏng tin xấu hay tin buồn đó là gì rồi. Chắc đạo diễn tính là trong lúc ống kính máy quay đang nhắm vào nhân vật buồn thẩn thờ thì các diễn viên khác có thời gian xem lại lời thoại cho cảnh kế (?).
Tuyến nhân vật xấu (phản diện) bao giờ cũng sắm vai lợi dụng hoặc lừa gạt nhân vật tốt (chính diện) bằng cách dụ dỗ tiết lộ một sự thật hay bí mật nào đó ghê gớm. Và cách để lừa ai đó nói ra sự thật bao giờ cũng dùng rượu bia, cũng như để lừa tình thì các cô luôn dàn cảnh để các anh chàng say khướt, dẫn các anh vào khách sạn, rồi sáng hôm sau hô lên:"cái thai đó là của anh!". Chắc hẳn lý do để mọi người tin vào phương pháp này là vì người say lúc nào cũng chân thật và vô tội! Thật nhàm chán khi thấy bia rượu xuất hiện trong phim ảnh quá nhiều, mà lại toàn những cảnh ăn chơi, thất tình...tớm lại là những bi kịch cuộc đời!
Vậy đó, những cạm bẫy cần để ý trong đời đều có gần hết trong phim ảnh, chỉ việc xem và học, hoặc xem và tránh! Thế nhưng, có thực là cuộc sống ngoài đời luôn diễn ra như trong phim? Hay phim là những bi kịch được bi kịch hóa để đáp ứng nhu cầu chứng kiến bi kịch của một lớp người xem? Mà bi kịch trong phim thường đi đôi với mộng mơ, lọ lem thế nào cũng được như trong phim thì cuộc sống tươi đẹp quá, chúng ta chỉ việc ở nhà xem phim là đủ. (Drew Taylor - Q.A. dịch)

Số 381, ngày 10/12/2010

Drew Taylor - Giám đốc đối ngoại Trung tâm tư vấn du học ELS, là một cái tên quen thuộc trong làng cộng tác viên nước ngoài của một vài tờ báo uy tín ở Sài Gòn - là người sống được giữa hai thái cực của sự nghiêm túc và hài hước. Anh có thể lên kế hoạch đến chi tiết cho “Sáu mươi năm cuộc đời”, mà cũng sẵn sàng bỏ cả ngày lang thang khắp các tiệm đồ cũ, tán chuyện với các anh xe ôm hay các chị bán hàng rong.
Xem tiếp >>