Truyện ngắn: Mùa mưa cuối

Bây giờ là cuối mùa mưa rồi. Mặt đất gần như không còn chỗ để nước thấm vào. Vậy mà ngoài trời mưa cứ rơi, rơi không ngớt. Khoảng sân trước nhà Nghiêm chem chép nước của cơn mưa từ 4 giờ chiều.
Đồng hồ điểm 11 giờ đêm. Ngày 16. Đúng ra hôm nay trăng tròn lắm, nhưng nhìn qua khung cửa kính, Nghiêm chỉ thấy màn mưa xám trút tới tấp từ bầu trời đen ngòm. Nghiêm không tài nào ngủ được. Mai là ngày giỗ của Thơ, ngày giỗ đầu tiên. Ngày tháng vậy mà nhanh đáo để. Mới đó mà một năm Thơ rời bỏ cuộc đời. Mới đó mà đã một năm Nghiêm chôn mình trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô này, không bạn bè, không gái gú. 
Cách đây hơn một năm, Nghiêm vẫn còn là cậu ấm làm ít ăn nhiều của ông chủ một xưởng maiygia công. Tuy là cậu ấm nhưng Nghiêm không phải là loại phá gia chi tử. Cha mẹ Nghiêm chỉ đau đầu vì những mối quan hệ trai gái xô bồ của anh. Đẹp mã, có tiền, lại thêm ăn nói ngọt ngào, mỗi năm Nghiêm thay hàng chục cô bồ, chưa kể những cô vì thứ gì đó ở Nghiêm, đã sẵn sàng làm người tình một đêm của anh, thậm chí chỉ trong vài giờ.
Nghiêm thấy đám đàn bà sao lạ quá. Trong khi có khối thằng ngoài kia đẹp trai hơn, giàu có hơn, vậy mà các nàng cứ đâm đầu vào anh như chim cắt. Có những cô chỉ cần anh nhét cho vài chai vào ngực thì đến đâu các ả cũng chiều. Những cô khác thì chỉ cần lên giường với anh, thậm chí chỉ hôn lên ngực anh là đủ, tiền bạc không là gì cả. Hoặc có những cô chỉ đứng từ xa, lau cốc, rót rượu và nhìn anh - như Thơ chẳng hạn. 
Thấy con trai mình quá sa đà vào những cuộc tình chóng vánh, cha mẹ Nghiêm buộc anh lấy vợ. Với bản tính phong lưu đa tình của mình, Nghiêm không bao giờ đồng ý. Anh kịch liệt phản đối làm cho cha mẹ của cậu ấm phải xuống nước. Ông bà chỉ còn dám yêu cầu anh đi gặp cô gái mà họ chọn làm dâu một lần, rồi sau đó tùy anh quyết định.
Ngoài trời mưa vẫn rả rích, từng giọt thê lương. Nghiêm bước ra khỏi giường, tay run run châm điếu thuốc, khệ nệ bước chân đến ngồi xuống trước bàn làm việc. Anh nhìn chằm chằm vào chai rượu vang đỏ và chiếc cốc thủy tinh đặt trên bàn, như thể anh đã nhấn chìm Thơ vào trong chai rượu. Chiếc cốc này Thơ đã mua tặng anh, ngày ngày cô đều lau rửa sạch bong để anh uống rượu. Giờ bàn tay nuột nà của Thơ đã mục nát dưới ba tấc đất, chiếc cốc cũng ố màu rượu đắng chát. Nghiêm không buồn rót một cốc rượu. Anh thấy mình đã nếm quá nhiều cay đắng của nỗi cô đơn khi thiếu vắng Thơ - tình yêu đầu tiên và có lẽ cũng là duy nhất của anh.
Ngày trước, Nghiêm đâu ngờ cô gái mà cha mẹ anh chấm làm dâu lại là cô gái lau cốc vẫn hay đứng nhìn anh từ xa trong quán rượu. Anh cũng không thể ngờ mình lại đồng ý lấy Thơ làm vợ. Trong cơn men chếnh choáng của những lần gặp mặt, hai người lao vào nhau say mê, hì hục. Lần đầu tiên trong đời Nghiêm thấy mình ân ái, chứ không chỉ là vui đùa giải khuây hay thõa mãn bản năng. Lần đầu tiên anh sống bằng trái tim. Anh đã yêu Thơ, một tính yêu đầu lạ lẫm.
Vậy là Nghiêm đã cưới vợ, anh đã làm chồng. Anh vui vì điều đó. Nhưng anh lại không muốn làm cha. Sau những cảm xúc mãnh liệt của một tình yêu chớm nở, sau những hồ hởi của một cuộc hôn nhân đã đơm đầy với Thơ, Nghiêm bình tĩnh lại. Anh nhận thấy đôi chân mình vẫn còn muốn bôn ba, vẫn muốn dang đôi cánh tự do lang thang khắp chốn. Anh không muốn có con, vì anh vẫn là một tay lãng tử. Nhưng Thơ lại khao khát  một đứa con, khao khát một lần làm mẹ. Họ đã cãi nhau rất nhiều. Cả hai đều biết tình yêu vẫn còn đó, nhưng nó đã bị nước bọt của những trận cãi vả phun đầy.
Cái ngày mà Nghiêm biết Thơ có thai ba tháng cũng là ngày anh trở thành con thú hoang điên tiết. Anh bỏ nhà đi hơn tháng trời. Lúc trở về anh lại là Nghiêm của ngày xưa, một cậu ấm, lại gái gú, lại bạn bè đàn điếm. Thơ chỉ biết im lặng tìm vui với đứa con đang lớn dần trong bụng mình. Những lúc rãnh rỗi cô lại ngồi lau cốc một mình. 
Nhiều đêm Nghiêm không về nhà. Đêm ấy cũng vậy. Một tay quàng vai cô đào nóng bỏng, thân hình trắng nõn nà với bộ ngực đong đưa theo tiếng cười lơi lả, anh nghe thây tiếng nấc hốt hoảng của mẹ mình trên điện thoại. Thơ đã vào viện.
Nghiêm lao xe như điên trong bóng tối. Nhưng chiếc xe với tốc độ nhất nhì của anh cũng không thể níu kéo một linh hồn ở lại trần gian. Anh đã quá trễ để có thể nhìn vào ánh mắt long lanh của Thơ lần cuối. Vợ con anh giờ chỉ còn là hai cái xác, nằm lẫn trong nhau. Thơ đã nghe tiếng gõ cửa và vui mừng biết bao khi nghĩ đó là Nghiêm. Cô vấp phải một chai rượu vang đỏ nằm hờ hửng trên sàn nhà.Máu chảy ra giữa hai chân cô. Tiếng kêu gào của cô bị giam trong bốn bức tường đêm tĩnh mịch. Đến khi người lấy rác thấy cô nằm vắt mình qua ngạch cửa nhà thì cô gần như không còn máu để mất.
Nghiêm chôn vợ con mình trong một nghĩa trang gần nhà có thảm cỏ xanh mượt - nơi Thơ từng lầm tưởng là công viên và bảo Nghiêm cùng vào ngồi trò chuyện. Ngôi mộ của Thơ được đắp cao, chôn vùi luôn tiếng cười của Nghiêm vào lòng đất xám.
Nghiêm buông tiếng thở dài theo cơn gió lùa qua. Khung cửa sổ run lên bần bật. Anh nghe có tiếng gõ cửa bên ngoài, nhưng hình như anh đã nghe nhầm. Mở toang cánh cửa, Nghiêm chỉ thấy ngoài sân rỗng tuếch, ẩm ướt và lạnh buốt. Anh quay vào nhà lấy chiếc áo khoác có mũ trùm đầu, mặc vào và bước ra ngoài. Tiếng khóa cửa lạch cạch nghe rõ mồn một trong đêm vắng. Mưa đã thưa dần,  chỉ những giọt mưa vẫn còn nặng trĩu. Gió càng lúc càng mạnh, đập phầm phập vào mặt anh những giọt mưa lạc lối. Nghiêm cúi mặt, lầm lủi bước qua đường bên một khúc quanh tăm tối. Một luồng sáng bỗng lóe lên làm giật mình mấy con dế gáy đêm bên vệ đường. Chiếc xe ô tô đâm thẳng vào Nghiêm, hất anh tung lên, lăn một vòng trên nóc xe và rơi xuống phía sau. Anh tài xế bước vội xuống xe, mặt mũi tái xanh nhìn người đàn ông đau khổ đang nằm bất động dưới đuôi xe. Phía xa xa, bóng Nghiêm vẫn lủi thủi đi về phía nghĩa trang có thảm cỏ xanh.

Tháng 01/2011