
Mấy tiếng đồng hồ ngồi xe rồi cũng qua. Chúng tôi đến Vũng Tàu khi trời đã khuya. Ai nấy nhanh chóng nhận phòng rồi lao lên giường ngủ, chuẩn bị ngày mai thức thật sớm để đón cảnh bình minh lên mà chộp (duy chỉ có tôi là không thể ngủ được vì thói quen thức khuya). Nhưng rồi kế hoạch cũng phá sản, phần vì mọi người mệt quá không ai dậy sớm nổi, phần vì mặt trời hôm ấy "đi đường vòng", trốn đằng nào chẳng biết mà đến nửa ngày mới thấy ló dạng cho vài tia nắng yếu ớt. Kế hoạch B lập tức được thực hiện: đổi bối cảnh nhà thờ. Và rất vui là chúng tôi đã có một khởi đầu hoàn hảo với những khung hình sáng như sương sớm, chỉ có mỗi chú rể mặt hơi hơi đơ một tí mà thôi. Ngày hôm ấy và hôm sau, chúng tôi đã chụp được rất nhiều ảnh. Nghĩ đến việc ngồi chọn lọc ra vài mươi bức từ đống ảnh hơn ngàn bức đó, tôi chỉ muốn ngất đi thôi. Sáng hôm sau chúng tôi thức dậy thật sớm để ra biển Long Hải chụp cảnh bình minh, và cuối cùng cũng đã "mời" được mặt trời diễn chung với cô dâu chú rể.
Cứ ngỡ sẽ có 2 ngày tuyệt đẹp như những cánh hoa đào xứ biển, nào ngờ lại phải nhỏ mấy giọt máu đào xuống biển xanh. Số là bởi mê mồi tạo dáng mà quên mình đang đeo trên cổ chiếc máy ảnh nặng hàng mấy ki-lô-gam, cứ vô tư nhảy cỡn lên, rồi ngửa mặt lên trời hứng lấy những tia nắng đầu tiên của ngày mới. Nhưng kết quả là nắng đâu chẳng thấy, chỉ thấy chiếc máy ảnh to đùng rơi xuống va vào mồm lấy đi một mảng da môi. Đau thấu biển xanh cát trắng, máu chảy tuôn tuôn. Đã lâu chẳng bị thương tích gì, giờ tự dưng lại bị... sứt môi. Đau vậy nhưng vẫn không nhìn được cười vì sự ngớ ngẩn của mình, cộng thêm mọi người bu vào chọc ghẹo, thế là cứ che miệng... ngậm cười.
Vậy đó là xong 2 ngày tung tăng trời biển. Đường quay về thành phố cũng là đường đưa tôi về chính tôi. Quay về căn phòng nhiều tạp âm nhưng tôi chẳng nghe thấy gì. Vui vì đã quen biết thêm những người bạn thú vị, vui vì đã giúp được họ chút nào đó, hoặc chí ít cũng là nói nhảm góp vui, trước ngày cưới. Xong, không còn gì để làm, không còn ai để trò chuyện, ta lại là ta, giữa đời vui khổ cũng riêng ta. Nhưng dù sao tôi cũng đã có trọn 2 ngày vui vẻ và thanh thản như vậy ở thành phố biển Vũng Tàu. Cám ơn những người bạn mới! Họ đã giúp tôi ngộ ra rằng, 30 tuổi hay trong khoảng đó, lúc sắp "trói chân vào nhau", người ta vẫn còn nghịch chịu không nổi.
P/S: Xin lỗi cô dâu và chú rễ vì đôi lúc mãi lo chụp ảnh mà lơ là nhiệm vụ cao cả: làm nô lệ!