Sáng sớm phải thức dậy để chuẩn bị đi quay, phim nhỏ, nhảm thôi, để anh em vui Tết. Vậy là lại thêm một ngày nữa tôi dậy sớm từ khi sống ở đây. Tôi nói với một cô bạn rằng từ khi lên đây, chưa quá 5 ngày tôi thức dậy vào buổi sáng, tận hưởng cái không khí trong lành buôn buốt. Tôi gần như toàn thức dậy và buổi trưa, hoặc muộn hơn, và cứ như thế thức cho đến gần sáng, rồi đi ngủ.
Lái xe trên đường mà mắt tôi cay xè, người lạnh căm. Đến địa điểm quay thì hù hục ăn sáng rồi chờ... diễn viên nữ đến. Khi bắt đầu quay, trời vẫn còn lạnh lắm. Phải cởi hết quần áo lao xuống hồ bơi tới bơi lui như con rận nước, tôi nghĩ lại vẫn thấy răng mình đánh vào nhau. Cả ngày đó người tôi không lúc nào khô, cứ bò lên phơi nắng một chút cho ấm, mà thật ra chẳng ấm gì vì gió thổi hùn hụt suốt, thì lại phải lao xuống bơi tiếp. Kết quả của một ngày bì bõm thế nào vẫn chưa biết, vẫn còn phải chờ đợi.
Khi về đến nhà chỉ còn nằm phơi ra như một xác chết. Không thở mạnh được vì đã ngâm trong nước lâu quá. Giờ mới biết cảm giác của người bị hen suyễn ra sao, thật là kinh khủng. Phầm phập thở rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết, khi thức dậy cả người ê ẩm như bị Ngô Đình Diệm tra tấn. Tôi chẳng tốt lành gì mà thức dậy chỉ sau 1-2 tiếng đi ngủ trong một ngày làm việc cật lực như vậy, chẳng qua là bị nàng Đỏ rủ rê ra ngồi tám chuyện vì nàng mới đi xem phim về. Bắt điện thoại lên mới giật mình nhận ra mình chỉ mặc mỗi cái quần cộc, bên cạnh là một bạn gái đang nằm ngủ. Lọ mọ mặc quần áo vào để chạy ra tiếp chuyện nàng Đỏ, không thì người đẹp giận cho. Tám xong lấy xe đưa nàng về, thầm cám ơn nàng đã giúp mình có khoảng hơn tiếng đồng hồ thoát khỏi cảnh u sầu.
Tối nay nghe em bảo có người nói với em rằng tôi ở trên này "hoạn" lắm. Thấy nực cười chẳng biết mình hoạn cái gì, chắc là mặc bikini bơi chung với gái. Tôi tự hỏi liệu mình có bị xã hội ghẻ lạnh không. Tôi đã xa quê, lên tận đây mà vẫn có người chạy theo nói này nói nọ, thật không hiểu nổi những loại người này. Phải chi tôi hoạn thật, đằng này... Tự dưng thấy thương mình, càng thương hơn cho những kẻ hay ghen ăn tức ở, dù tôi chẳng giành ở tranh ăn với ai bao giờ. Ôi đời vẫn thế!
Tôi thấy cuộc sống hiện giờ của mình hỗn độn quá, như thứ âm thanh tôi đang nghe: nhạc acoustic trên tivi, nhạc pop từ máy tính thằng bạn bên cạnh, nhạc "thảm sầu" từ máy tính tôi... Tôi muốn sắp xếp lại, nhưng chưa biết phải làm gì bởi có quá nhiều mâu thuẫn trong tôi cần được giải quyết, nhưng chính tôi cũng không biết phải giải quyết như thế nào. Một lần nữa tôi lại đắm chìm trong cái cảm giác gọi là "bế tắc". Thôi cứ để tôi nằm yên trong đó, đến một lúc nào đó cần thiết, tôi sẽ tự đứng lên.