Hôm nay lại tìm được một tác phẩm hay nữa của chú Huyền Sơn khi chú đăng lại bài thơ này trên facebook. Đọc bài thơ tôi thấy chút nào của mình trong ấy, nhưng có lẽ vẫn chưa đến lúc tôi nhận ra. Đành chờ vậy. Cảm ơn chú Sơn đã cho phép cháu đăng lại bài này.
Chợt nhận ra ta chỉ là hạt cát,
Suốt một đời dành để dã tràng se*
Nhìn xung quanh chỉ thấy chuyện đáng cười.
Ta bật khóc ngon lành như đứa trẻ.
Chuyện đáng cười, ta lại khóc. Điên không?
Chợt một thoáng ta thấy mình rất ngốc.
Đếch thích làm giàu, éo thích bon chen.
Mồi tiền bạc với ta là cụ cóc.
Cụ cóc ra đi, ta ở lại với thằng hèn.
Kiếp tha nhân, ta nhiều lần vội vã
Đến sân ga, tàu đã đi xa
Ngẩn ngơ khóc, trách thời gian nghiệt ngã
Không chờ ai, không đợi bất kỳ ai.
Chợt một đêm ta mơ về bể cả.
Tưởng đời ta như một con tàu.
Lênh đênh mãi với sóng cồn sóng cả.
Thức giấc rồi ta vẫn cứ lắc lư.
Có những đận ta thấy mình kệch cỡm.
Nhìn nhân gian bằng ánh mắt nghi ngờ.
Đi giữa phố mới giật mình tỉnh ngộ.
Ta mới đáng ngờ giữa ánh mắt nhân gian.
Chợt nhiều lúc ta thấy mình vĩ đại.
Chẳng nợ cơm, nợ áo bất kỳ ai.
Rồi bất chợt ta thấy mình ti tiện.
Ta nợ vợ ta trọn kiếp hư vinh.
Chợt một ngày ta thấy mình già.
Giật thột mình: Hối thúc lòng vội vã.
Cái đích cuối cùng vẫn còn xa quá.
Lúc kết cuộc đời liệu kịp thời gian?
Chợt lúc già ta thấy mình ngu dại.
Sợi tóc khôn nhuộm trắng vành tai.
Ta mới thiền về kiếp này kiếp khác,
Và nhận ra: Một chữ ta, ta viết mãi không rồi.
Cuối tháng 07/2009
* Hai câu đề từ tôi ngẫu hứng viết sau khi đọc xong bài thơ để tặng lại chú Sơn.