Nhớ về xưa cũ

Ít, rất ít ngày vui. Từng ngày trôi qua cứ như thể nó chỉ dài một tiếng đồng hồ. Thời gian của tôi trôi mỗi lúc một nhanh, vùn vụt qua đi. Nhiều lúc tôi cảm giác như hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời mình. Tôi thấy mình già cỗi, mỏi mòn, kiệt sức. Nhưng rồi ngày mai cũng lại đến hôm nay, và tôi chưa chết. Tôi vẫn còn tiếp tục sống, chỉ có điều ranh giới giữa sống và tồn tại quá mong manh. Dẫu biết thế nhưng tôi không thể chết. Tôi không thể từ bỏ những hơi thở tạo hóa đã ban cho...

Nằm ngất ngưởng trong tiếng đàn bầu thánh thót, tôi bất chợt thấy lòng nhẹ tênh tênh. Lâu lắm rồi mới có được cảm giác này. Ta thấy mình ngẩn ngơ, vênh váo. Ta thấy mình nhỏ bé, cong người trên ngọn cỏ xanh mơn. Ôi cái màu xanh ấy, chỉ có nơi tôi cất tiếng cười bú mẹ mới có được, màu xanh của miền đồng bằng bát ngát.
Đã bao lâu rồi không về quê tôi không nhớ. Chắc là cũng lâu rồi. Tôi đã quên dần tên những người hàng xóm, những lối đi ra tít tắp ruộng đồng. Nhưng cái màu xanh ấy vẫn còn mãi trong tôi, như một sợi chỉ lờn vờn trong tiềm thức. Quê tôi xanh, xanh lắm.
Đôi khi khát khao một phép màu khiến mình trẻ lại, bé lại để nằm gọn trong tuổi thơ êm đềm. Cái tuổi vô tư ngây ngô ấy xa tôi sớm quá, khiến cho phần nào đó trong cuộc đời mình, tôi bị mất đi một mảng màu tinh khiết. Nó như một quả cầu pha lê chứa những lắm lem của những ngày lội ruộng bắt cua, giăng cá, chứa những nụ cười giòn tan làm rung rinh cái nắng đồng bằng, những tiếng khóc non nớt ngây thơ... chứa những ngày xưa cũ ấy.
Tôi vẫn còn nhớ rõ căn nhà nhỏ sụp xệ ngày xưa, nằm sâu trong những vườn cây nhiều lá. Vỏn vẹn yên mình dưới gốc cây khế ngọt, căn nhà kề bên một con mương nhỏ nước trong róc rách - nơi mà mẹ con tôi vẫn cùng nhau tắm giặt mỗi ngày. Cây khế ngọt không biết bao nhiêu tuổi, chỉ biết nó đã là thiên đường của tôi. Cây khế có trái quanh năm, mỗi ngày tôi đều trèo thoăn thoắt hái trái xanh trái vàng, ăn đến no căng cả bụng. Tôi vốn sợ độ cao, nhưng không biết sao trên cây khế ấy tôi lại như một chú khí, leo trèo mà chẳng biết sợ là gì. Có hôm tôi còn vắt người lên mấy cành cây mà đánh một giấc trưa ngon lành. Cha tôi đi làm xa. Trong căn nhà chỉ còn lại hai mẹ con quây quần hủ hỉ. Những đêm mưa lùa, mẹ con tôi quấn nhau trong chiếc mền cũ kỹ nghe tiếng nước rào rạt ngoài sân.
Ngày đó tôi làm gì có những món đồ chơi như bây giờ. Những thú vui của tôi đều ở xung quanh nhà, trên những cành cây, ngọn cỏ. Có thể gọi đó là một thời tôi "hái hoa bắt bướm", và cả bắt sâu. Mỗi lần mẹ tôi ra vườn làm cỏ, tôi lại tỏn tẻn chạy theo sao quàng cổ mẹ, hôn lên khuôn mặt trẻ đẫm mồ hôi của mẹ. Rồi tôi rót nước cho mẹ - ly nước tôi mang từ nhà ra đến sau vườn chỉ còn mấy giọt, vậy mà mẹ vẫn cười trong cơn khát bỏng cổ. Tôi lại chạy lăng xăng đi bắt sâu, cỏ non nhiều sâu lắm, sâu xanh. Cỏ xanh, sâu cũng xanh, bầu trời cũng xanh nhiều lắm. Tôi gọi những con sâu đó là "sâu em" trong tiếng cười ngất của mẹ, những con sâu mềm mềm cựa quậy trong bàn tay còn bé bỏng của tôi.
Lớn lên một chút, khi cha tôi không còn đi xa nữa, thì tuổi thơ tôi là những lần cha say rượu. Ngày đó cha tôi uống nhiều lắm. Tôi hay đi theo cha ngồi "ăn mồi", cũng là để kéo cha về sớm. Những lần nhậu say về, cha đều mua thứ này thứ nọ cho tôi, mang về cùng với mùi rượu nồng nặc và những câu chuyện trên trời dưới đất mà tôi nghe chẳng hiểu gì cả. Tôi gội đầu, lau mặt rồi ngủ cạnh cha. Sáng hôm sau khi tỉnh rượu, cha lại là con người hoàn toàn khác.
Tôi nhớ có lần cha cõng tôi đi qua một cây cầu khỉ dài thiệt dài, bên dưới nước sông chảy cuồn cuộn. Cây cầu yếu ớt lắc lư làm tôi sợ đến phát khóc, bấu chặt trên lưng cha. Mặc dù vậy, tôi biết là cha sẽ làm được, cha sẽ bảo vệ tôi. Và cha con tôi đã qua cây cầu ấy.
Đến bây giờ, thời gian đã trôi qua, con người ai cũng có thay đổi, cha cũng vậy. Nhưng có một điều cha vẫn như ngày xưa tôi nhớ. Tôi là thằng thích trái cây (tuổi Khỉ mà), nhất là đồ chua. Dù mưa gió bão bùng hay đêm hôm khuya khoắc, miễn tôi thèm là cha lại ra vườn hái thật nhiều cho tôi. Đến tận bây giờ vẫn thế, mỗi lần về quê cha lại ra vườn hái cho tôi thật nhiều thật nhiều trái cây. Nhưng hình như, tôi chưa một lần cảm ơn cha thì phải.