![]() |
Một biếm hoạt khác cho Sợi xích |
Hôm nay ngồi viết kịch bản phim hài Tết, chợt nhớ ra Sợi xích của một "ngôi sao" đồng hương. Lại chợt nhớ ra bác Nông Huyền Sơn nên tìm lại blog xin bài này đăng lên cho mọi người chiêm ngưỡng. Bài này bác Sơn viết cũng khá lâu rồi, từ lúc cơn sốt Sợi xích còn chưa qua thời kỳ ủ bệnh. Tôi cũng đã từng đăng bài này trên blog cũ (dịch vụ của Yahoo!), nay đăng lại để những ai chưa đọc, hoặc những ai vẫn còn quan tâm đến Sợi xích và "chị Như", đọc. Nói thật là đọc lại 10 lần vẫn cười sặc sụa, phục bác Sơn thật.
NHS: Xin kính cẩn nghiêng mình nghiêm trọng chào.... gọi bằng giề cho xứng nhễ? Nhà văn, nhà ca sỹ, nhà diễn viên hay nhà tình dục học? Em sướng cái nào nhất?
NHS: Ối giời! To thì chỉ có nhà bảo sanh là nhất thôi em ạ. Anh đâm sâu vào vấn đề luôn nhé. Em nghĩ nào về chuyện tác phẩm văn chương đầu tay hot của em bị thu hồi?
Như Kiều: Ối giời! Anh cứ to chuyện. Cái em sướng không thuộc văn chương anh ợ. Trong phi vụ này, điểm GỜ của em nằm ở chỗ: Em đã Bi A thành công tên tuổi mình. Sách thu hồi, em chả mất gì. Sách của em vẫn còn trinh. Chỉ có mấy anh đầu tư thì phọt tiền nhưng không thu được thôi. Anh thấy đấy, giờ ai cũng nhắc đến thân thể tươi mát của em. Ôi sướng quíu chân anh ạ. Này, anh nhìn xuống đầu gối em này, nó đang kẹp vào nhau đới.
NHS (vờ làm rơi cây bút để cúi xuống nhặt): Ờ à ườm! Ách xì! Em không có lời bào chữa cho mình?
Như Kiều: Bào với chả chữa. Người bảo em đĩ thỏa văn chương. Đấy là những kẻ dốt. Em có văn chương gì đâu. Em chỉ kể như kể cho mấy con bạn vũ trường của em đấy thôi. Chứ văn chương mẹ gì. Mấy bố không sờ được chân em nên mấy bố cáu.
NHS: Thế em không có mộng làm nhà văn thật à?
Như Kiều: Hị hị hị! Xin lỗi em chỉ là con đ... à không, con người. Con người ai chả muốn trở thành nhà này nhà kia. Nếu không thành nhà văn thì thành nhà thổ. Ấy chết, nhà thổ có phải là nhà kinh doanh bất động sản không hả anh?
NHS: Nhà thổ là lầu xanh đấy em.
Như Kiều: Thế ạ. Lầu xanh thì quá đẹp còn gì. Em thấy nhiều nhà giầu bây giờ toàn cất nhà lầu sơn màu xanh trông đẹp phếch. Anh nhễ.
NHS: Em sẽ tiếp tục viết sách nữa chứ?
Như Kiều: Hừm! Bố mịa chúng! Em chả ngu. Em đã nỗi tiếng, cần giề viết nữa.
NHS: Nếu NXB Hội Nhà Thổ tổ chức một trại sáng tác về đề tài tình dục em sẽ tham dự chứ?
Như Kiều: Ấu thèm. Nếu được mời như thế em sẽ chuyển thể tác phẩm "sợi lòi tói" của em thành phim. Em sẽ là diễn viên chính.
NHS: Sẽ giống phim... ặc, híc... Sếch chứ?
Như Kiều: Giống là nào? Chính hiệu chứ giống là nào? Anh đoản nhễ. Kiểu này là anh chưa đọc tác phẩm "Sợi lòi tói" của em. Đúng không?
NHS: À, xin lỗi anh chỉ là con... à không anh bị đau dạ dầy, viêm bàng quang bác sỹ khuyến cáo không được đọc.
Như Kiều: Khỏi đọc anh ạ. Lát nữa, em sẽ.... quíu chân trong giây lát. Anh sẽ làm em ẩm ướt và nóng bỏng. Em sẽ nẩy người lên, đê mê như muốn anh nuốt cả bầu ngực vào miệng… Em tê dại cả người. Có cái gì đó như đang cương cứng mấp mé giữa đôi chân của em, làm em càng thôi thúc, hứng tình nhiều hơn… Anh cắn nhẹ và lả lướt vào những vùng nhạy cảm… Anh nhấc hẳn hông em lên. Rồi bất ngờ anh nhấn vào em từ từ… sau đó đẩy sâu vào bên trong. Em sẽ quíu cả hai chân lại và rú lên. Đới, chỉ nhiêu, anh đã đọc hết tác phẩm rồi đới. Điễm Gờ của toàn bộ tác phẩm đấy. Ôi, anh sao thế? Trúng gió à.
NHS (chứng đau dạ dầy và bàng quang trỗi lên): Anh đã quíu rồi em ạ. Cám ơn em đã giả nhời. Anh chạy đây.
(Đăng lại từ blog của Nông Huyền Sơn: vn.myblog.yahoo.com/nonghuyenson-nonghuyenson)