Cũng không có ý định viết bài này, nhưng thấy phong trào "tự sướng" và "sướng lây" của mọi người bùng nổ ghê quá nên đành ăn ké vậy.
Thật ra trong một năm qua, tôi cũng không biết mình đã làm được những gì và những gì còn chờ phái trước. Tôi cảm thấy 2010 là một năm có ý nghĩa đối với tôi, vì cuộc sống đã tràn ngập màu sắc: vui có, buồn có, yêu có, hận có, tủi nhục có, vinh dự có... Đó là cuộc sống mà tôi ao ước. Như tôi đã từng nói rằng mình không muốn sống một cuộc đời đơn giản. Đúng! Thà chết còn hơn. Tôi muốn cuộc sống của mình có nhiều trắc trở, bởi với tôi, chỉ khi nào vượt qua được những trắc trở đó, tôi mới thực sự là tôi.Về bản thân tôi, năm nay là một bước ngoặc lớn khi tôi chuyển hẳn lên cái thành phố to xác to mồm này. Cú sốc lớn nhất đối với việc này có lẽ là phải cách xa tình yêu của mình. Cái cảm giác mỗi ngày thức dậy không còn ai gõ cửa, tối về không còn ai hôn tạm biệt thật quá xa lạ. Nhưng rồi đâu cũng lại vào đấy, tôi mà, rồi cũng quen dần. Một sự kiện gây sốc nữa có lẽ là tôi không thèm thi đại học. Trong khi bạn bè nô nức đến trường thi thì tôi đang nằm ngủ nướng. Không phải vì tôi mê ngủ mà vì không có một chút động lực nào có thể lê bước chân tôi đến phòng thi. Tôi không biết mình đi thi để làm gì trong khi không muốn học đại học. Có thể không phải tôi không muốn, mà là chưa muốn. Chắc chắn một lúc nào đó tôi sẽ học, vì tôi vốn là kẻ ham học, nhưng khi đó tôi phải có động lực rõ ràng và mục tiêu hướng tới. Một điều nữa là tôi vẫn già trước tuổi. Nhìn mặt tôi có người bảo già hơn tuổi thật 5-6 năm (!). Cái đó cũng hay hay, nhưng khủng khiếp nhất là suốt năm gặp hết người này đến người nọ, họ cứ nhìn tôi rồi bảo tôi giống tên này tên nọ, giống Tây giống u... Sao chẳng bao giờ người ta nói tôi giống tôi và nhìn tôi giống người Việt Nam nhỉ (!?).
Gì nữa ta? À bạn bè! Từ trước đến giờ tôi chỉ có bạn học là "lực lượng" chủ yếu. Đông lắm, đông như kiến, nhưng không có ai là thân cả. Tôi không có bạn thân. Mặc dù đã rất cố gắng yêu thương, quan tâm và đặt tình bạn vào nhiều người, nhưng tôi vẫn thèm khát một tình bạn thật sự. Tôi cũng không hiểu vì sao và vẫn cố sống như một chiếc gương: ai đối xử với mình thế nào thì mình đối xử lại thế ấy (tất nhiên nếu người ta giết mình thì mình không thể giết lại người ta, chết ngủm rồi còn đâu). Năm nay tôi đã thật sự bước vào cuộc đời mình và gặp gỡ rất nhiều người thuộc nhiều "thể loại". Và thật hả hê khi được tụ tập ăn chơi và làm việc với những người có chung một tình yêu mãnh liệt. Hy vọng rằng trong những người bạn mới quen, tôi sẽ tìm được cho mình một tình bạn thực thụ. Chỉ hy vọng thôi vì trong một lúc nào đó, tôi vẫn thấy mình lạc lõng. Chúc những người bạn ấy mọi điều tốt đẹp trong năm mới! Tôi yêu tất cả mọi người!
Về công việc thì cơ bản là tôi đang thất nghiệp. Tôi cảm thấy mình như một chú chim được sổ lồng, vừa tung cánh bay là lăn xả khắp mọi nơi. Vì thế năm nay tôi đã làm khá nhiều việc. Hai tháng lang thang ở Hà Nội rất thú vị. Tôi tham gia Liên hoan phim Quốc tế xong, ngỡ sẽ về ngay, nhưng rồi lại được kinh qua vài việc khác. Tôi bỗng dưng đi dạy kỹ năng sống cho bọn trẻ con, rồi làm thông dịch... mọi thứ cứ như chuyện hoang đường. Nhưng từ những việc đó, tôi thấy mình học được rất nhiều. Tham gia LHP, tôi quen được nhiều người bạn hết sức dễ mến, tôi học được cách chịu đựng và rèn luyện một tinh thần thép. 5 ngày liên tiếp có hôm không được ngủ, có hôm ngủ gật trong nhà vệ sinh, rồi bị la mắng, đến khi hết việc thì chân đã tóe máu, giày rách tươm... nhưng tất cả những trải nghiệm đó đã làm cho tôi thêm một bước trưởng thành. Rồi việc dạy kỹ năng sống, dạy bao nhiêu là học được bấy nhiêu, giờ lâu không nghe bọn học sinh gọi mình là "thầy nói giọng miền Nam" nữa, cũng thấy nhớ nhớ. Và gặp được những người bạn ngoại quốc dễ thương, nhiệt tình khi làm phiên dịch, được ngồi cùng nhau trên một chuyến tàu nói chuyện trên trời dưới đất cho đến tận khuya, rồi kéo nhau đi uống bia và tiếp tục nói đến khi mệt lữ... Hai tháng này xui ơi là xui, xui đến nỗi đến giờ lên tàu rồi mà quai ba lô vẫn bị đứt, phải xách lê lếch như mèo tha dưa cải. Đó thật sự là những kỷ niệm khó quên.
Rồi khi về đến thành phố, tôi lại được gặp gỡ những người bạn mới mà nhờ họ, tôi được sống trong tình yêu và niềm đam mê của mình, cái mà trước đây tôi chỉ "tự kỷ" mà thôi. Rồi được cùng nhau làm nên một tiệc phim thành công hơn mong đợi và được hả hê ăn chơi trong cái thành công đó. Một lần nữa tôi muốn cảm ơn những người bạn này bằng một lời cảm ơn chân thành nhất vì đã cùng làm việc, cùng trò chuyện với tôi, và trên hết đã cho tôi những lời khuyên, những bài học quý báu mà trước đây tôi khó lòng có được.
Thôi cũng dông dài lôi thôi rồi. Chấm hết nhé. Chúc mừng năm mới!