Phía sau cái chết là những sự bất ngờ

Tôi cảm thấy rất vui và vinh dự khi được là một trong những người đầu tiên xem bộ phim này. Cũng là một sự tình cờ, cũng là một cái duyên. Bộ phim tốt nghiệp của một đạo diễn trẻ này đã đem lại cho tôi nhiều cảm xúc, cái mà tôi và anh vẫn hay đùa rằng là "trạng thái tự kỷ". 

Lần đầu tiên xem bộ phim trong một hoàn cảnh hết sức đặc biệt, đúng theo nghĩa của từ "xem". Vì laptop mất driver (trình điều khiển thiết bị) nên không thể nghe gì cả, thậm chí còn phải xem trong tình trạng bị giật hình. Nhưng có cái gì đó từ bộ phim thôi thúc làm tôi không thể đợi đến lúc có đủ hình và tiếng để xem. Và trong hơn 20 phút của một phim ngắn tốt nghiệp đó, tôi đã đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Nói thật rằng trước khi xem, tôi không nghĩ đạo diễn có thể làm một phim như vậy, vì tôi đã từng xem vài phim tốt nghiệp khác và đều nhàn nhạt như nước ốc luộc, chẳng có gì để nói ngoài chuyện anh ta đã được tốt nghiệp. Những suy nghĩ đó của tôi đã phải thay đổi từ những cảnh đầu tiên cho đến cuối phim - lúc tôi hoàn toàn thất thần và vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Phía sau cái chết có một câu chuyện hay và cách kể chuyện quá tuyệt vời. Lấy cảm hứng từ tác phẩm Blaze của Stephen King, bộ phim kể về một anh đần bán đồ chơi quay số bị sai khiến bởi một thanh niên què đã chết - kẻ mà anh phải mang ơn cứu giúp. Đổi lại, anh phải bắt cóc những đứa trẻ và đưa về nhà chứa bán cho bọn chăn người, lấy tiền cho tên què. Từ đó, số phận mỗi nhân vật chính được phơi bày bằng những đoạn phim đan xem một cách tài tình giữa hiện tại và quá khứ, giữa thực và ảo, giữa người sống và người chết. Câu chuyện ly kỳ cùng với sự lẫn lộn có nghệ thuật về thời gian đã là một viên gạch lớn tạo nên thành công của bộ phim.
Bên cạnh câu chuyện hay, Phía sau cái chết có những góc quay rất đẹp và những cú máy táo bạo, khác biệt. Phong cách quay của phim rất Tây, rất Hollywood. Nhưng cái đáng khen là ở chỗ nó lại truyền tải được nét Việt Nam trong đó, nó không biến bộ phim thành một món "salad rau muống". Quay phim đã làm người xem bất ngờ với những đại cảnh không chỉ đơn thuần là cảnh đẹp mà còn mang cả tâm trạng của bộ phim đổ vào đôi mắt họ, trong khi đường từ mắt tới tim thì không xa lắm. Bên cạnh đó là những cảnh cận được khai thác triệt để để giúp diễn viên lột tả cảm xúc một cách chân thực và mạnh mẽ nhất. Những góc quay cận khá đẹp và bật lên được tác dụng của nó, làm cho cảm xúc nhân vật được người xem "thấy" rõ hơn và thuyết phục hơn. Tuy nhiên phim lại có khá nhiều góc máy tĩnh (giống như đa số phim Việt Nam khác). Trong những cảnh cận mặt, giá như có thêm một chút động vào, có lẽ cảm xúc của nhân vật sẽ đi vào người xem một cách trọn vẹn nhất.
Về phần dựng phim, khó có thể tìm được lỗi nào hay yếu điểm nào (ít nhất là đối với trình độ của tôi hiện giờ) để chê trách. Ngoài phần chuyển cảnh khá sơ sài, đôi lúc nặng nhọc và mang màu sắc tài liệu, phần dựng của phim lại một trong những điểm sáng. Cách dựng đã hoàn toàn thể hiện được hết sức mạnh vốn có của câu chuyện và óc thẫm mỹ mà đạo diễn đưa vào bộ phim, mà hoàn hảo  nhất có lẽ là cái kết của phim. Sự kết hợp, hoán chuyển, khéo léo "trộn lẫn" thời gian, làm cho quá khứ và hiện tại dù lẫn vào nhau nhưng vẫn rạch ròi, dù là hai nhưng cùng tạo nên một nỗi đau sâu thẳm.
Về kỹ thuật, kỹ xảo, có một số đoạn chưa được tốt lắm. Ánh sáng trong vài cảnh đêm bị lộ nhiều quá, nếu khán giả sành phim sẽ có thể nhận ra ngay đó là ánh sáng "giả". Màu sắc của phim dù tạm ổn so với mặt bằng phim Việt, nhưng vẫn có vấn đề. Đa phần màu sắc của phim được blend hơi nặng tay, khiến đôi lúc người xem có cảm giác đang xem một clip ca nhạc hơn là một bộ phim vì nó không gợi chất điện ảnh. Điều này cũng không khó hiểu bởi kỹ thuật của chúng ta còn hạn chế, hầu hết các phim hiện nay đều làm hậu kỳ ở Thái Lan hoặc Hàn Quốc. Trong khi đó một phim tốt nghiệp làm được như thế này đã là rất đáng quý. Tôi vốn không thích những phim cứ hễ kể chuyện quá khứ là phải màu xám đi, nhưng ở Phía sau cái chết, điều này rất hợp lý và có tác dụng tiên quyết trong sự thành công của đoạn cao trào cuối phim. Màu xám trong lúc tên què ngụp lặn trong nước, màu sáng trong lúc bà mẹ lao đi tìm con. Hai tông màu liên tục hoán chuyển cộng với hiệu ứng âm thanh, âm nhạc và khung hình làm cho người xem cảm thấy nghẹn ngào, và hơn hết, đó là một đoạn cao trào thật sự đạt đỉnh. 
Diễn viên cũng là một điều bất ngờ bởi diễn xuất tự nhiên. Nhìn chung các vai đều khá tròn, tuy không có vai nào đạt điểm 10 toàn diện, kể cả nững diễn viên chuyên nghiệp. Vai anh đần rất thú vị và diễn viên đã rất cố gắng gột tả nhân vật của mình. Tuy nhiên anh không giữ được cái thần đó suốt phim, trong vài đoạn, anh bị lạc khỏi nhân vật của mình nhưng cũng không quá xa, vẫn có thể chấp nhận được. Ví dụ như lúc anh được tên què đưa về chỗ ở mới, anh diễn giống một bệnh nhân tâm thần hơn một thằng đần; hoặc khi anh nhận thức được việc làm sai trái của mình, anh "tỉnh" quá mức cần thiết nên lắm lúc anh không phải thằng đần nữa. Vai tên què là một vai diễn lạ. Diễn viên nhìn chung đã thể hiện được thần thái của nhân vật, nhưng đôi lúc anh diễn khá phô. Có lẽ nếu anh bớt trừng mắt và hất cằm, vai diễn của anh sẽ tròn trịa hơn. Tuy vậy, thằng què trong những cảnh quá khứ lại rất thuyết phục. Vai bà Sáu cũng đã được diễn viên làm tốt, chị đã ác đủ để người xem biết nhân vật của mình là ai, tuy nhiên lại chưa đủ ác cho chính nhân vật của mình. Cái tàn nhẫn trên gương mặt chị khá ổn, nhưng đài từ làm cho chị "mất phong độ" của một bà chủ chuyên chăn người. Cái ác mà chị đã thể hiện chưa đủ để trở thành kẻ cầm đầu của những chuyện động trời như cưa chân trẻ con. Vai bố dượng gây chú ý ở câu chửi thề tục nhưng lại thanh, bởi nó được phát ra một cách rất tự nhiên, như là từ miệng một thằng cha bợm nhậu chứ không phải diễn viên. Nếu lúc trẻ ông không đội một đầu tóc giả rối bù nhù thì vai diễn này thật sự sẽ tròn trịa.
Âm nhạc và âm thanh của phim tuy không mấy mới lạ nhưng đã được làm rất tốt. Âm thanh trung thực, không leng keng như nhiều phim Việt làm cẩu thả khác, đem đến sự đồng cảm chân thực nhất từ phía người xem. Âm nhạc đồng điệu với tâm trạng phim đã là một trong những công cụ đắc lực trong việc truyền tải cảm xúc giữa nhân vật và khán giả.
Nhìn chung với một kịch bản tốt, cách kể chuyện tuyệt vời và những góc quay kiểu Hollywood, Phía sau cái chết là một bộ phim hay, đáng xem và học tập. Bộ phim sẽ mang lại cho người xem những hình ảnh có thể gọi là mãn nhãn và những cảm xúc mãnh liệt mà chân thật nhất về nỗi đau của nhân vật. Xem xong phim bỗng dưng tôi ngẫm nghĩ rằng nền điện ảnh VN trong một lúc nào đó đã chết, hy vọng với những tài năng trẻ hiện nay, phía sau cái chết sẽ là một sự hồi sinh.

P/S: Lần đầu xem phim này, hãy chỉ xem hình thôi, tắt tiếng đi!
Xem tiếp >>

Cảm giác không tên

Ngồi gục đầu bên xác chết của tâm hồn, tôi thấy mình đau khổ. Một cảm giác hời hợt, lõng lẽo trong những nút thắt buột linh hồn này với cuộc sống, với những hơi thở trần tục. Nỗi buồn nở một nụ cười gượng gạo. Con tim đập thổn thểnh, mệt nhoài. Tôi đi trong chơi vơi giữa đêm tối. Tôi cô đơn dù không một mình, tôi lạnh lẽo dù đang ân ái.
Đâu đó nơi đáy lòng tôi có một màn hoà nhạc. Trái tim rung rung trong những tiếng dương cầm lãnh lót, chuốt nhọn như mũi chông, lao đi vùn vụt, cắm phập vào khoảng không u tối giữa lưng chừng những cảm giác mà tôi không biết gọi là gì. Rồi tiếng vĩ cầm loe loét cứa những đường dài rỉ máu lên vết thương còn chưa lành lặn của một tâm hồn đang nức nở. Những cảm giác lạ kỳ, siết chặt lấy nhau, cắn xé nhau, yêu thương nhau. Nó cười vồn vã, nó khóc tức tưởi. Nó yêu, nó ghét và giờ đây nó hận. 
Trong cái rét đầu đông nực cười của một miền nóng nực, tôi nhiều đêm không ngủ. Khi đêm thì thầm vỗ về những giấc ngủ quanh tôi, tôi đang cười đùa bỡn cợt với những tâm sự riêng tư, với những người bạn mới mà tôi gọi là những cảm giác không tên. Chúng, kẻ cầm dao, người cầm mác đang cố giết chết tôi, cắt tôi ra từng đoạn, xẻ tôi ra từng mảnh. Nhưng tôi vẫn cười, vẫn khóc, vẫn như một "con nai vàng ngơ ngác". Ai có thể giết chết tôi? Bất kỳ ai! Ai có thể dập tắt tâm hồn tôi? Không ai cả!
Chợt thấy buồn cười khi nhớ ra tôi đã nói với ai đó rằng tôi đang buồn. Tôi có vui bao giờ! Chẳng qua chỉ là những màn hài kịch, chẳng qua chỉ là một con người khác thích ánh sáng mặt trời đang cười đùa nói năng đủ thứ. Đấy là tôi nhưng không phải là tôi. Tôi vẫn còn đấy nhưng tôi rất xa xăm. Tôi là con ốc mượn hồn, mượn luôn thân xác. Tôi đồng thời sống và tồn tại, chỉ không biết khi nào mà thôi. Khi nào tôi sống, khi nào tôi tồn tại, chính tôi cũng không phân biệt được.
Tôi nghĩ lúc này tốt nhất nên trò chuyện với chính mình. Tôi vừa nói chuyện với một người và đã phải nhấn Delete rất nhiều lần. Tôi không nghĩ mình đã nói những gì mình muốn nói, và cũng không chắc mình muốn nói gì. Tất cả chỉ là những ký tự đã được chuyển thành dấu chấm hỏi và chấm than. Nhưng điều tôi cần là một dấu chấm hết!
Đọc đến đây, người ta có thể kết luận rằng tôi hoàn toàn điên dại. Vâng! Có thể! Nhưng hãy chờ xem tôi điên như thế nào.
Xem tiếp >>

Không thể gọi "Em hiền như ma sơ" là một bộ phim

Vâng có lẽ đúng là như thế. Và vì vậy trong bài viết này tôi xin được gọi thẳng tên Em hiền như ma sơ (EHNMS) chứ không dùng từ "phim" hay "bộ phim".
Hôm nay có vé (không biết là vé mời hay ưu đãi, giờ vẫn chưa phải gửi lại tiền) đi xem EHNMS ở rạp Đống Đa. Trước đó tôi đã đọc một vài bài báo về EHNMS, tất cả đều đi đến một kết luận đây là một phim nhảm. Điều đó làm tôi cảm thấy háo hức, càng muốn xem hơn, vì từ xưa đến nay dù phim VN rất tệ nhưng hình như chưa phim nào bị gọi là... nhảm cả. Bước vào rạp, tôi vừa sốc vừa sướng vì chỉ khoản 20 người đến xem, ngồi lèo tèo ở những hàng ghế cuối. Và thật sự sau khi xem tôi đã được mở rộng tầm mắt và biết được thế nào là một phim nhảm. EHNMS thật sự nhảm từ đầu đến cuối, từ trong ra ngoài, nói chung là từ A đến Z!

Đầu tiên là tựa đề không hề ăn nhập gì với nội dung. Thông thường các nhà làm phim muốn đặt tên phim theo một cách bí ẩn để khơi gợi sự tò mò của khán giả và hướng bước chân của họ đến rạp. Đó là một nghệ thuật. Và sau khi xem phim khán giả nào cũng sẽ tự trả lời được tại sao phim lại có tựa đề như thế. Nhưng đối với EHNMS thì hoàn toàn không, không hề có gì liên hệ giữa 5 từ "em hiền như ma sơ" với nội dung của nó. Có chăng phần đông nhân vật trong EHNMS là ma sơ. Sự không liên hệ này thể hiện sự hời hợt, thiếu chất xám của những người làm công tác kịch bản trong EHNMS.
Tiếp theo là phần kỹ xảo, kỹ thuật của EHNMS. Hoàn toàn nực cười và nhảm nhí. Những cảnh đánh nhau được dàn dựng theo kiểu khua tay múa chân. Cả bọn giang hồ như một lũ hề đang đưa thân cho người khác đánh, và chỉ biết ngã, lộn nhào, rồi rên rĩ. Xem những cảnh này giống như đang ngồi trong một gánh xiếc ngoài trời. Tôi không nghĩ ê kíp EHNMS có một chỉ đạo võ thuật. Và tôi cũng không nghĩ đạo diễn có tí hiểu biết nào về võ thuật và võ thuật trong điện ảnh. Điều đó làm cho những cảnh đánh nhau xem giống cải lương hơn là phim, lốc cốc len ken, vui vui nhục nhục. Khi xem trailer EHNMS từ một màn hình khá xa ở Megastar, tôi đã thoáng thấy chiếc trực thăng đuổi theo chiếc xe mô tô và đã cảm thấy hứng thú với nó. Nhưng khi xem kỹ lại thì nhiều lúc tôi không dám nhìn vì xấu hổ giùm ê kíp làm hiệu ứng của EHNMS. Chiếc trực thăng 3D được vẽ một cách sơ sài kèm với những hiệu ứng khỏi lửa mà thoáng nhìn cứ tưởng trò chơi điện tử. Tôi và nhiều người khác không thể nhịn cười được khi thấy trong rạp lại xuất hiện những hiệu ứng còn thua phim làm chơi của học sinh đăng trên mạng. Hai diễn viên nữ đứng giữa một rừng lửa đạn nhưng không hề hấn gì, cứ nhảy cỡn lên như "điên". Có cả vài tia đạn (xử lý trên máy tính) bắn vào chiếc xe nhưng sau đó chả thấy vết tích gì. Hai "nàng" cứ giả vờ sợ sệt rồi phóng xe đi. Đạo diễn cố tình tạo ra những kỹ thuật ngây ngô để chọc cười khán giả? Nếu thế thì đạo diễn đã lầm to và tạo ra một sự phản tác dụng kinh khủng. Tốt nhất đây nên là một bộ phim hoạt hình!
Không thể không nhắc đến bộ mặt của EHNMS - bộ mặt đối diện với khán giả - diễn viên. Tất tần tật diễn viên từ chính đến quần chúng đều diễn một cách ngây ngô và không có nhân vật nào ra nhân vật nào. "Tập đoàn ma sơ" có vẻ là ngô nhất, đến nổi đôi lúc họ khiến tôi nghĩ cái tu viện kia là một bệnh viện tâm thần và họ là những bệnh nhân. Các sơ thoại như sắp lên vọng cổ đến nơi, gương mặt trát phấn trắng bệt gượng gạo. Khi họ khóc là lúc tôi cười, họ cười thì tôi ngao ngán lắc đầu. Những tên giang hồ, từ đại ca đến lính quèn thì, như đã nói, là một đám hề không hơn không kém, chỉ biết múa may quay cuồng trước ống kính và làm những động tác giả không thể chấp nhận được. Giang hồ không làm người xem sợ và căm ghét (đối với bối cảnh trong EHNMS) mà lại gây cảm giác nực cười và... thương hại. Các vị cảnh sát (nhất là sếp nữ) thì đã không thể hiện mình giỏi chuyên môn nghiệp vụ đã đành, lại vạch áo cho khán giả xem mình "dốt" đến mức nào. Và cái dốt đó đã lên đến đỉnh điểm khi vị sếp nữ gọi ma sơ Phước Thọ là... linh mục?! Nói về những diễn viên chính, ai cũng có cái để nói. Điều đáng khen ở đây là sự cố gắng và có duyên của Siu Black. Chị đã làm khá ở một số đoạn, tuy nhiên, như một vài báo đã nhận xét, chị diễn "kịch" quá. Ở một số khác chị vẫn mắc lỗi đọc thoại, nghe như trẻ nít lên ba nói vậy. Nhưng dù sao chị cũng đáng có một lời khích lệ cho những cố gắng của mình. Đồng hành cũng vai diễn của Siu là vai diễn của Anh Thư - một diễn viên khá thành công ở những phim truyền hình và điện ảnh khác. Tuy nhiên ở EHNMS, sau một thời gian không gặp lại Thư trên màn ảnh, tôi thật sự bị sốc và tự hỏi "Anh Thư đó sao?". Thư diễn như không hề biết diễn, Thư đọc thoại, ngắt thoại không đúng chỗ... mặt chị đơ ra trong suốt EHNMS. Và nếu không có bộ áo nâu sòng cùng với cái chắp tay mô phật thì không thể nhận ra vai diễn của Thư là một ni cô. Thư đã không lột tả được tí gì vẻ ngoài của một ni cô, mà lại đi đứng giống một người mẫu hơn. Sự mạnh mẽ của một con nhà võ cũng không hề thấy ở Thư, thậm chí trong những cảnh đánh nhau Thư cũng chỉ... thọt chân thọt tay mà thôi. Vai một ni cô giỏi võ là một vai khá thú vị nhưng Thư đã hoàn toàn thất bại. Thư không hợp với vai này, bây giờ và không bao giờ. Khánh Thi có vẻ là đáng thương nhất trong "sự vụ" EHNMS lần này. Cô xuất hiện như một con búp bê trong hình hài một đã nữ. Mặt cô ngầu lại một cách đáng thương và cô càng thể hiện mình là xã hội đen bao nhiêu thì trông cô yếu ớt và dở hơi bấy nhiêu. Có lẽ Khánh Thi không có duyên với điện ảnh khi có một khởi đầu không thể thảm hơn như vậy. Trong 4 diễn viên chính còn lại Trấn Thành. Trường hợp của anh cũng tương tự như Siu, đã cố gắng rất nhiều để thể hiện nhân vật của mình, và anh đã làm được. Tuy nhiên điều đáng nói ở đây là anh đã làm quá lên, gây phản cảm và cảm giác ghê tởm cho khán giả. Anh làm cho khán giả cười thật sự mỗi khi xuất hiện (dù không nhiều), nhưng cái cười đó không mấy thiện cảm, đặc biệt là đối với nhân vật của anh. Tóm lại, hệ thống diễn viên của EHNMS là một đoàn tạp kỹ thứ thiệt! Có kịch, có cải lương, có xiếc, nhưng lại không có phim.
Về câu chuyện, EHNMS "bí ẩn" chẳng khác nào một xác ướp. EHNMS giống như một tập hợp những đoạn phim ngắn có cùng tuyến nhân vật gộp lại với nhau qua những cú chuyển cảnh "tay ngang". Những tình tiết không được phát triển một cách hợp lý, cách lý giải những khúc mắt khó hiểu, và những hành động lạ kỳ của nhân vật... khiến có khán giả chỉ biết cười mà không thể hiểu nỗi mình đang xem cái gì. Có lẽ những nhà làm phim đã vắt óc ra tưởng tượng và trí tưởng tượng của họ đã vượt ra ngoài giới hạn của lô gich cơ bản, điều đó là không thể chấp nhận được. Tôi nghĩ những người làm EHNMS đã cố gắng tạo ra một bộ phim hài ấn tượng, có nhiều cái mới, ví dụ như chen một chút mùi vị của phim ca nhạc vào. Nhưng phim ca nhạc mang tính chất sân khấu cao và vì thế có những điều phi lô gich có thể chấp nhận được. Còn đối với những phim không phải là phim ca nhạc, chen nhạc vào một cách bất hợp lý như EHNMS thì càng làm cho nó trở nên nực cười và lỗi lô gich đã nặng còn nặng nề hơn, biến EHNMS thành một vở cải lương không hát vọng cổ vài bài bản.
Nhìn một cách tổng quát về bộ phim, mặt dù đã rất cố gắng nhưng tôi vẫn không thể tìm ra điểm nào đáng khích lệ. Tôi khẳng định ê kíp làm EHNMS đã không đủ năng lực để thực hiện một bộ phim có thể gọi là chấp nhận được. Và vì vậy EHNMS là một sản phẩm dỡ chừng mà đến nay tôi không biết xếp vào thể loại gì. Tất cả những lý do trên đã lý giải vì sao EHNMS lại không thể là một bộ phim.
Muốn làm nghệ thuật cần phải có năng lực và hơn hết là cái tâm. Thiết nghĩ những nhà làm phim nếu chưa biết, chưa đủ năng lực hãy cố gắng học hỏi và hãy "suy nghĩ bảy năm trước khi làm một bộ phim". Hy vọng rằng ê kíp EHNMS sẽ rút ra được bài học lớn từ lương tâm nghề nghiệp của chính mình. Nếu yêu điện ảnh,  hãy tiếp tục học hỏi và làm phim khi sẵn sàng một cách thực thụ. Đừng viện lý do kinh phí (vì bạn không đủ tiền nên cho ra những tác phẩm rẻ tiền), vì không phải ai cũng là Robert Rodriguez làm ra được El mariachi. Luôn có những cách làm điện ảnh khác nhau mà ở đó điện ảnh thật sự là nghệ thuật.
Câu hỏi cuối cùng của tôi là tại sao HKFilm và Sallywood dám bỏ tiền đầu tư, Thiên Ngân dám phát hành một EHNMS như thế này? Tất cả danh tiếng của họ gầy dựng bao lâu nay dường như đang bị các ma sơ vùi dập không thương tiếc.
Xem tiếp >>

Một buổi trầm tư trong góc buồn Hà Nội

Xong việc! Hôm nay đã xong việc rồi. Xong rồi cái công việc điên khùng nhưng vô cùng thú vị trong một Liên hoan phim lần đầu được tổ chức. Những cảm giác, những tình huống, những con người mới gặp, và bây giờ cũng xa rồi.


Xa mọi người, những người lạ mới quen. Quen rất nhanh và xa cũng rất nhanh. Qua rồi những phút giây mệt nhoài, từng cơn đau rát thét lên trong mỗi bước chân hì hục chạy theo khách. Không còn thở dốc, điện thoại cũng im lìm tiếng chuông. Tất cả đã qua đi khi một phút nào đó, tôi thấy mình vẫn còn bỡ ngỡ.

Trở về với những ngày rỗng tuếch, tôi lại lang thang đi tìm mình trong im lặng để rồi như ngày nào chạy trốn chính mình trong những bước vội cô đơn. Hôm nay tôi lại là tôi, im lặng và im lặng. Cất công tìm mãi mới được một quán cà phê nhạc Trịnh. Tôi tìm góc tối nhất của nó và lặng lẽ chôn mình vào đấy, nghe những lời nhạc tỉ tê cắn xe con tim quá nhiều tình yêu đến mức vô cảm của tôi. Tâm hồn tôi tại được tắm mát bằng những giọt sầu đắng chát rỏ ra từ những nốt nhạc lê thê trên năm dòng kẻ. Mọi thức quay cuồng rồi lại xoáy sâu vào trong tĩnh mịch. Mỗi giọt đắng rơi là một lần con tim đập nhẹ, rền rĩ, thoi thóp bơm đi một chút hơi thở cho cơ thể đã chết lặng trong chính những suy nghĩ và cảm xúc hư vô của mình.
Ngồi trước chén sầu rung rinh trong làn khói nhạt nhoà bay tả tơi, có lẽ "tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau". Tôi vẫn lang thang trong cõi vô thường để mong một lần tôi lại nhìn thấy tôi, một lần tìm được cho mình "một cõi đi về".
Bỏ qua những thanh âm ào ạt của cuộc sống bộn bề, tôi lắng nghe tiếng đời rền rỉ rong tiếng cười khanh khách của niềm tuyệt vọng. Tôi nâng niu niềm tuyệt vọng của mình như một bông hoa và chờ ngày nó kết thành hy vọng. Và cũng gần như thế, tôi không chắc mình đã từng hy vọng.
Tôi nghĩ mình đang sống một cuộc đời kỳ lạ, và nó là của tôi, dành cho tôi. Tôi đứng giữa đời hôm nay, nhưng  ngày mai ở đâu tôi chưa thấy, và thật ra tôi cũng không cần thấy. Tôi đang tạo ra ngày mai của mình, bằng cách nghĩ ngợi, mộng mơ hay vẽ vời gì đó. Nhưng cho dù bằng cách nào thì ngày mai cũng sẽ phải đến với tôi, không thể nào chạy trốn.
Đôi lúc bỗng nhiên ngẫm nghĩ về hai từ "cuộc đời", tôi thấy lòng mình đau rát như cảm giác rách toạc của người con gái lần đầu ái ân. Có cái gì đó tan nát, vỡ oà. Tôi sẽ góp nhặt những nát tan kia để ghép lại cuộc đời, để một lần nữa có thể sẽ lại vỡ tan.
Xem tiếp >>

Về Hà Nội tháng 10

Xe xuất bến trễ gần 20 phút. Cảnh vật xung quanh rung lên nhè nhẹ rồi chạy ngược về phía sau, khuất khỏi tầm nhìn. Thành phố cuộn vào những vòng lăn của bánh xe.
Lần trước chia tay với Hà Nội, tôi tự hứa với lòng là sẽ quay lại, nhưng cũng tự hiểu rằng không biết bao giờ mới có cơ hội. Và cái cơ hội lần này đến bất ngờ đến nỗi tôi vẫn không cảm nhận được là nó đang đến. Nhưng sự thật là nó đang đến và tôi mỗi lúc mỗi gần thành phố thủ đô từng cây số. Tôi ngồi đếm từng cây số.

Tôi tỉnh dậy trong một buổi sáng ẩm ướt - buổi sáng đầu tiên trong chuyến hành trình 40 tiếng đồng hồ xuyên Việt của mình. Cảnh vật lờ mờ ngoài kia qua màng sương mù trắng đục. Sương mù dày đặc, những giọt nước đang nô đùa trên tấm kính xe. Giọt nước rơi nhanh, chốc chốc lại ngập ngừng rồi hoà mình vào những giọt nước nhỏ hơn và rơi đâu mất, nhường cuộc vui ngắn ngủi lại cho những giọt nước khác tung tăng. Ngoài kia là núi đá chập chùng xen vào những rừng cây xanh thẳm. Xe lắc lư, lên rồi lại lao dốc. Tôi giật mình nhìn thấy cuộc đời mình trên những con đường đồi ngoằn ngoèo phía trước.
Không có bụi. Đất đỏ hừng hực hai bên đường trong cơn mưa phùn đầu đông. Bỗng chốc những mảnh rừng xanh lặng lẽ ở lại với núi non. Những ngọn đồi cũng ngã mình nằm xuống những cánh đồng vàng vàng xanh xanh, bao la bát ngát. Bao la! Tôi cố phóng tầm mắt của mình thật xa nhưng cũng chẳng thể nào nhìn thấy nơi những cánh đồng kia dừng lại.
Cảnh vật thay đổi nhanh như một vở tuồng trước mắt tôi. Mọi thứ dường như đều lạ lẫm. Tôi như kẻ mộng du rơi xuống từ sao Hoả. Vẻ mặt tôi lúc này có lẽ trông chẳng khác gì chàng Hai lúa vừa rũ sạch đất bùn ruộng lúa bước ra chốn phố phường nhộn nhịp.
Ôi tôi ước gì cảnh vật ngoài kia có thể ăn được! Cái đói cồn cào trong dạ dày mà điểm dừng chân thì vẫn còn bơ vơ đâu đó phía trước. Tôi phải trùm mềm kín đầu, lấy giấc ngủ để mà tìm quên cơn đói...
Ba bữa ăn chính và một bữa ăn phụ kèm theo vé xe chỉ toàn là những thứ ăn-để-sống. Hãi hùng nhất là bữa ăn sáng với món hủ tiếu lưng chừng bát cùng mấy miếng thịt, chả biết thịt gì. Nhưng có một món làm tôi khoái chí là rau muống xào tỏi. Đó là món ăn đầu tiên tôi ăn khi lần đầu ra Hà Nội. Lúc ấy tôi chưa bao giờ được ăn rau muống xào tỏi. Lang thang cuốc bộ trong cái nóng kinh người của mùa hè Hà Nội với các thầy giáo, chúng tôi lạc vào một quán ven đường và quyết định gọi một đĩa rau muống xào tỏi với vài cốc bia (tôi uống nước ngọt). Đến bây giờ tôi vẫn chưa biết mùi vị bia Hà Nội như thế nào vì lần đó tôi đã không có cơ hội nếm thử. Có lẽ lần này tôi sẽ tìm lại quán bia năm trước - nơi tôi nhìn ra vẻ đẹp của phụ nữ Hà Nội qua một cô gái chạy bàn đang quét là rụng bên đường - để làm vài ngụm cho biết người biết ta.
Thời gian dẫu có dài cũng vẫn trôi nhanh. Nhà mỗi lúc một xa, đất lạ càng lúc càng gần. Những vùng công nghiệp hoá đầu tiên của Hà Nội đã hiện ra. Rồi cây cối thưa dần, nhường chỗ cho phố xá, người xe. Và rồi xe dừng lại, kết thúc một hành trình dài. Còn tôi thì xuống xe, tự mình bắt đầu một hành trình khác.
Xem tiếp >>

Thơ gửi người tôi yêu: Thu xa

Đường chiều ai dọn mà hoang,
Thu kia ai nhuộm mà vàng như rơm?

Ai để quên chút tình trong cơn gió?
Để tóc người chiều đến lại tung bay
Rồi chiếc lá buông mình câu hát cuối
Vô tình làm tan giọt nắng đầu thu

Ai hờn dỗi để thu buồn như khóc?
Cho mắt người nhòe ướt giọt mưa ngâu
Rồi quay lưng giẫm lên ngàn thu chết
Anh một mình chờ thu giữa mùa đông.

Thu đi rồi có về nữa hay không?
Hay nơi đây sẽ không vàng màu lá
Hay nơi đây sẽ vùi trong băng giá
Để ngậm ngùi chết lịm một hồn yêu.
Xem tiếp >>

Thời gian

Thời gian kia mới kỳ lạ làm sao! Cứ tưởng đang đeo mang trên mình những trĩu nặng của tâm tư, nhưng lại vun vút bay như bước chân người đi không lời tạm biệt. Ngủ mê giữa cuộc đời, tôi tự hỏi mình thời gian rồi sẽ đi về đâu? Phải chăng đó là nơi vô thực?
Đã bao lần tôi tuyệt vọng vẫy vùng, mong thoát khỏi những dòng thời gian nghiệt ngã cuốn tôi ngã nhào theo. Nhưng tuyệt vọng vẫn là tuyệt vọng. Tôi biết mình chỉ là hạt bụi đời bé nhỏ bay đi dập dìu từng giây từng phút. Và tôi cũng biết rằng còn vô vàn hạt bụi khác cũng đang trong vòng xoáy như tôi. Bụi bay mịt mù, tung lên rồi lại rơi xuống, lấp liếm cuộc đời đầy chắp vá này. Cô đơn giữa cơn gió lạnh lùng, rồi bàn tay nào sẽ xòe ra để đón lấy tôi - hạt bụi đang chơi vơi trong cái nhập nhằng của mộng ảo và sự thật? Ranh giới giữa mơ và tỉnh chẳng qua cũng chỉ là một cái giật mình. Một nụ cười cũng đủ làm người tỉnh giấc, một tiếng khóc cũng đủ làm người mãi sống trong mơ. Làm sao con người có thể đứng hai chân trên lằn ranh đó được?
Giữa lúc tôi đang đánh đu cuộc đời mình trên lằn ranh mỏng manh ấy, thời gian vẫn cứ bỡn cợt con người mà trôi đi, cuốn theo tất cả những gì là quá khứ, vượt qua hiện tài để tô vẽ tương lai. Tương lai là thời gian, nhưng không ai biết nó ở đâu. Có thể ở bên trái, bên phải hay ngay trước mặt; có thể nằm sâu dưới đất, bay cao trên trời, thậm chí tương lai có thể đi theo sau lưng mình mà người ta không hề hay biết. Thế mà mục đích của con người lại là tìm kiếm tương lai!
Tương lại là vô định. Thời gian vẫn luôn tỉ tê vào tai tôi như thế. Tôi phì cười vì biết mình đang đi tìm một cái hư hư ảo ảo giữa cuộc sống rất thực này. Biết là thế, nhưng tôi vẫn mò mẫm trong đống hỗn loạn của lòng mình, mong có thể sờ thấy tương lai, hôn một cái và cất tiếng cười mãn nguyện. Tiếng cười ấy tôi sẽ dùng để cười vào mặt dòng thời gian khốn nạn đang túm lấy tôi mà lôi đi không thương tiếc.
Thật buồn cười khi tất cả chỉ là tưởng tượng. Tôi vẫn là người thua cuộc. Tôi vẫn quay cuồng trong vòng xoáy cuộc đời, vẫn lênh đênh trên dòng chảy của thời gian.
Ngẫm thấy tôi vẫn là tôi, vẫn là nô lệ của đời, là kẻ ở của thời gian. Thời gian là gì nào ai có biết.
Xem tiếp >>

Trăng cuối mùa thu

Lại là màn đêm. Một nữa cuộc đời tôi là màn đêm, những đêm khuya thanh vắng. Tôi sống để chờ đợi những mảng đen mà mặt trời mỗi lần ra đi bỏ lại. 
Màn đêm lập lờ bên của sổ. Ánh trăng non nhàn nhạt ẩn hiện trong đám mây xám đã bọc lấy những ngôi sao xa xôi. Những ngôi sao lịm tắt, chết mòn trong ánh sáng lung linh của mình, để lại nơi thăm thẳm trời cao một vầng trăng đơn lẻ. Trăng vằng vặc nỗi buồn. Trăng soi lên cửa sổ thứ ánh sáng tái tê của đêm chớm mùa đông.
Bên tai tôi, những phím dương cầm khóc cười lạc lõng. Những âm thanh du dương ấy, từng phím từng phím ấn vào tâm hồn tôi, lúc nhẹ như tơ, lúc trĩu nặng như đá tảng. Mở đôi mắt của trái tim, tôi nhìn vào những nốt nhạc u sầu đang lảnh lót vang lên dưới nụ cười trầm mặc của ánh trăng. Tôi cũng cười, nụ cười mỉa mai tặng cho chính mình, nụ cười lạnh giá như gió tuyết, khô khan như cây rừng trút lá tàn phai. Tôi cũng cười, cười để quên mình phải khóc, cười để quên đi những niềm vui bé nhỏ giữa đời đang bị vùi dập trong vũng lầy đơn độc. Tôi cũng cười, nụ cười vô thanh vô ảnh.
Tôi ngước nhìn qua khung cửa sổ, dẫu biết rằng ngoài kia bao la không có gì ngoài bóng tối thoáng nhuộm ánh trăng. Màn đêm sâu thẳm hút cả những giọt lòng cuối cùng vụt qua song cửa lưa thưa mấy hạt bụi vàng. Cơn gió xa lạ nào đó đang ùa đến. Tai tôi nghe tiếng thì thào rồi đay nghiến luồn qua từng khe cửa hở. Cơn gió đến. Cơn gió xua tan những gì còn lại trên bầu trời đêm xa tít ấy của tôi. Vầng trăng non và đám mây xám kia không còn vùng vằng nhau nữa, bởi cơn gió vô tình đã lùa đám mây che lấp mảnh trăng vàng bé nhỏ, bơ vơ. Những mảng sáng yếu ớt cuối cùng cũng gào thét, vẫy vùng rồi chìm vào vũng màu u tối của đám mây. 
Cơn gió đã giết chết con trăng còn lại của mùa thu. Mùa thu cũng chết theo màu vàng nhạt ấy. Tiếng khóc nghe đâu đó chơi vơi giữa bao la trần gian. Tôi đưa tay hứng lấy những giọt sầu rơi từ trong sâu thẳm mịt mù. Tiếng dương cầm vẫn vang bên tai như những lời từ biệt.
Tôi dang tay ôm lấy mùa thu. Mùa thu cười rồi đi mất. Cơn gió kia cũng vẫy ngọn chào. Tiếng đàn bay vút lên cao, tôi vẫn còn ở lại.
Xem tiếp >>

Dưới ánh đèn đêm

Đêm phố thị. Ánh đèn sáng rực rọi khắp con đường, nhưng vẫn đủ tối để tôi nhận ra bây giờ là đêm. Cái màu vàng vàng đen đen này lại làm tôi nhớ đến những con đường đêm nơi thành phố nhỏ bên bờ sông Hậu, những con đường mà hằng đêm tôi vẫn bước đi lòng vòng trong nỗi cô đơn giữa thực tại lặng im. Tôi ngắm nhìn mình bơ vơ trước những con hẻm chật chội đen ngòm, đang ngúc ngắt chạy vào màn đêm tăm tối mà ở đó, cuộc đời nhìn tôi và cười khúc khít.

Bây giờ đã chớm sang đông, những cơn gió bắt đầu làm tê buốt da thịt. Tôi lặng lẽ bước đi bằng bản năng của một kẻ cần phải bước về phía trước, dù không biết đó là đâu và bao giờ sẽ kết thúc cuộc hành trình. Hàng cây già cỗi đứng trơ trọi như thể chỉ có mỗi một cây giữa phố xá thênh thang này. Những bước chân tôi đi giẫm lên bóng đen của những tàn cây đang ngã sóng xoài trên mặt đường. Bóng của tôi cũng lăn dài theo từng bước đi mệt mỏi. Tôi ngước nhìn những luồng sáng đang lơ lững trên đầu, ánh sáng hắt vào tôi như cái tát của màn đêm đập vào mặt kẻ lang thang. Thành phố đã đi ngủ, sự im lặng giờ đây như những bóng ma vô hình đứng tần ngần xung quanh tôi, chỉ chực vồ lấy tôi và nuốt chửng. Tôi cố bước thật nhanh, thật nhanh để thoát ra khỏi màn đêm u tối. Nhưng dù có thế nào thì thời gian vẫn lê lếch những bước chân trĩu nặng qua từng con phố, vẫn nuốt trọn tôi vào cái vòng tròn nghiệt ngã của nó. Tôi không thể nào trốn tránh, nhưng tôi vẫn cứ đi, đi nhanh, rồi chạy... và dừng lại, ngồi bệt xuống vệ đường. Tôi chìm vào mệt mỏi. Mồ hôi tuôn ra mặc cho cơn gió đêm lạnh buốt đang tru tréo những âm thanh rùng rợn. Con đường dường như cũng dài vô tận như màn đêm kia. Tôi xoay người nhìn quanh mình để rồi lòng thấy xót xa kỳ lạ. Ánh sáng đèn rơi từng giọt, từng giọt lên mặt đất, con đường uốn mình chạy vào hun hút. Những chiếc lá nhỏ khô quắp nô đùa trong con gió lạnh lả lướt trên mặt đường, tạo nên những tiếng xì xào the thé chạm vào tâm hồn tôi. Tôi nhoẻn miệng cười và nhìn đàn lá nhỏ đang réo nhau đuổi theo con đường xa tắp. Một đàn lá khác lại chạy qua. Chúng như những đứa trẻ vô tư đang hát ca yêu đời giữa nơi nỗi buồn và sự cô đơn quyện chặt vào nhau xiết nghẹt cổ họng tôi.
Chỉ còn lại tôi và những hạt bụi đang nằm phơi trên mặt đất, thỉnh thoảng lại bay lên cười sặc sụa trong những luồng gió vô tình chợt đến rồi lại vụt đi. Tôi tiếp tục bước đi thơ thẩn như một bóng ma bước ra từ ngã quỷ. Những cơn gió ù ù lau khô mồ hôi và tôi lại tiếp tục cảm thấy mùa đông đang về trong ấy. Tôi ngửi lấy những hơi thở giá buốt trong từng ngọn gió mỏng manh luồn qua kẻ tóc. Gió mỗi lúc một mạnh, nghe hu hú như âm thanh của rừng rậm âm u. Những đàn lá nhỏ lúc nảy chạy ngược về, bay lên đập xoèn xoẹt vào người tôi. Tôi phải nhắm mắt bước đi vì những cơn gió điên cuồng thổi những hạt bụi đường tung bay mù mịt. Thời gian và tôi giờ đây đang cùng nhịp bước - trĩu nặng trong sức mạnh ào ào của những con gió buốt.
Sự im lặng của màn đêm thét lên tiếng thét cuối cùng rồi biến mất vào hư ảo, chỉ còn lại tiếng ầm ầm nghe chói tai. Những giọt nước buông mình rơi vù xuống và vỡ toan ra trên nền đất lạnh, kết thúc cuộc hành trình xa xôi của mình một cách đau đớn.
Và cơn mưa làm tôi tỉnh giấc...
Xem tiếp >>

Đêm mưa tháng 8

Mọi thứ bừa bộn thân quen của tôi chui rúc dần vào ba lô, túi xách... Căn phòng lại trống trơ như ngày đầu tôi dọn về đây. Cảm giác trống vắng tràn ngập nhưng vẫn không thể nào lấp đầy chính nó, cũng như căn phòng này vẫn đầy không khí, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình không thở được.
Tôi cố gắng kìm nén tiếng thở dài và cảm thấy gần như kiệt sức. Thật ra thu dọn hành lý cũng chẳng mệt là bao, nhưng làm cái việc mình không muốn làm, nhưng vẫn phải làm bởi sự ép buộc của chính mình, thì nói chẳng ngoa là đang vắt kiệt sức lực của con tim. Tôi nuốt từng hơi thở nặng nề vào lồng ngực, nhìn xung quanh căn phòng và bắt đầu tìm kiếm. Không còn sót gì nữa, mọi thứ đã xong xuôi. Sự tĩnh lặng nuốt trọn những tiếng thở dài tôi chỉ kịp buông ra mà chưa bao giờ nghe thấy. Mọi thứ đa gọn gàng, tinh tươm, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy còn nhiều ngổn ngang, bừa bộn. Những suy nghĩ, ưu tư chất chồng đè khụy đôi chân tôi. Ngồi bệt xuống sàn nhà, tôi để cho mình trôi lơ lững trong khoảng không vô tận của tâm hồn. Tôi lắng nghe.
Bên phòng bên, tiếng thút thít của anh chồng có vợ bỏ đi nghe cay đắng quá. Họ còn trẻ, hay cãi nhau và lúc chiều cũng vừa cãi nhau. Chị vợ hờn dỗi bỏ đi. Tôi biết vài ngày chị ta cũng sẽ về, bởi chuyện này không phải xảy ra lần đầu. Tiếng khóc đàn ông quả là ít khi nghe thấy, nhưng mỗi lần nghe thì lại thấy cả một niềm ray rứt, xót xa. Họ cưới nhau khi trong tay chưa có tí sự nghiệp nào. Không nghề nghiệp ổn định, không trình độ học vấn, phải thuê phòng trọ ở riêng... Rồi đây cuộc sống của họ sẽ ra sao khi ngày ngày bị cơm-áo-gạo-tiền bủa vây? Câu trả lời là của họ.
Tôi chợt nhớ đến con tắc kè. Tôi không nuôi nó vì tôi không nghĩ mình dám ôm hôn một con tắc kè to bằng bắp tay mình. Tôi không biết nó từ đâu đến, chỉ biết nó đã "ở ké" căn phòng này từ ngày tôi dọn đến đây. Đêm nào tôi cũng nghe tiếng nó kêu oan oác. Có đêm không ngủ được cũng vì hắn ta cứ kêu gào mãi. Nhưng đêm nay, đêm cuối cùng tôi ở căn phòng này, thì hắn lặng đi đâu mất rồi. Có lẽ hắn cũng đang ngồi lặng im đâu đó, như tôi, để suy nghĩ một điều gì mông lung lắm. Thôi thì nói lời tạm biệt bằng một tiếng thở dài vậy.
Tôi vác ba lô lên vai và bước ra khỏi phòng. Những thứ còn lại sẽ được gửi lên sau vì tôi không thể mang hết chúng theo cùng lúc. Tôi chỉ có một đôi tay... Toan đóng cửa, nhưng tôi đã dừng lại một lúc để nhìn dáo dác căn phòng một lần nữa. Thật ra cái hình ảnh cuối cùng ấy không còn rõ lắm trong đầu từ khi tôi khóa cửa và bước đi, bởi lúc ấy tôi đã quá mệt mỏi để có thể nhớ thêm điều gì nữa. Nhưng tôi biết là đã hơn 1 giờ sáng.
Con hẻm nhỏ vẫn lặng ngắt như mọi đêm, vẫn ánh đèn đường vàng hoe tràn ngập. Tôi lờ đờ bước đi với chiếc ba lô nặng trĩu trên vai như cái bòng quờ quạng trong đêm tối cuộc đời để tìm cho mình một lối đi. Trong nỗi cô đơn này tôi lại nhớ đến em - người đã cho tôi những tháng ngày hạnh phúc, những buồn vui, những gì làm nên một cuộc sống mà tôi hằng mong ước. Nỗi nhớ cào xé, tôi bước đi lựng khựng như người gỗ, lê lếch tâm hồn nhớ lại những gì chưa nhớ.
Tối nay em đã hẹn để tiễn tôi đi, nhưng đúng lúc thì nhận được tin nhà cô giáo có tang, thế là tôi và em phải cùng với mấy đứa bạn đi viếng cho phải lễ. Viếng xong thì cũng là lúc em phải về. Tôi chỉ có đủ thời gian để gửi em cái ôm xiết và một nụ hôn. Nhìn bóng em liêu xiêu bước đi, trái tim tôi không còn để mà tan nát. Tôi đã gửi nó cho em, một lần và mãi mãi. Tôi quay lưng đi để mặc nỗi buồn than khóc. Từng bước chân em giẫm lên từng tiếng nghẹn ngào trong lòng tôi. Thế là từ đây tôi phải cách xa em, và có lẽ lâu lắm mới được gặp lại nhau. Nhưng dù xa cách, tôi sẽ luôn chắc chắn một điều rằng, hôm nay em bước đi một mình, nhưng một ngày nào đó, bên bước chân em sẽ in dấu chân tôi.
Tôi đã gọi điện thúc 4 lần, nhưng hãng xe vẫn để tôi chờ hơn nữa giờ đồng hồ trong mưa. Tôi không hiểu họ nghĩ thế nào mà làm việc theo kiểu vô lối như thế. Tôi đã định mắng cho anh tài xế một trận ra hồn, nhưng rồi lại thôi. Tôi tự khuyên mình nên bỏ qua vậy, khuya khoắc thế này cả tôi và anh ta đều mệt, căng thẳng nhau làm gì càng mệt thêm. Tôi im lặng mà run lên bần bật.
Chiếc xe lao đi, té nước trắng xóa sang hai bên đường. Cơn mưa càng lúc càng nhỏ dần, cứ như là trêu tôi vậy. Thành phố vẫn ngủ yên nghe tôi nói lời tạm biệt.
Xem tiếp >>

Ra đi tìm nơi vô định

Tôi chuẩn bị rời khỏi thành phố này. Thời gian chỉ còn tính bằng ngày mà thôi. Một ngày trôi qua nhanh biết bao nhiêu khi buổi sáng tôi đi ngủ và khi thức dậy thì thấy trời đã tối. Tôi ước gì thời gian đi chậm thôi, để tôi có thể nhìn ngắm nơi này lâu hơn, ở lại với những con người nơi đây lâu hơn. Nhưng rồi tôi lại thôi thúc thời gian chạy thật nhanh để tôi mau chóng có cơ hội thực hiện những ước mơ của mình, làm những việc nên làm, cần làm và phải làm. Sự mâu thuẫn ấy, một lẫn nữa lại hiện diện trong tôi, như đã từng hiện diện. Dường như tâm trí tôi từ khi sinh ra đã là nơi của những mâu thuẫn. Gay gắt có, nhẹ nhàng có, nhưng luôn luôn là mâu thuẫn.
Nếu nhìn lại, thời gian quả là trôi nhanh thật. Mới đây mà 2 năm của một đời người đã qua đi không gì níu giữ được. 2 năm, không quá ngắn cũng không quá dài để tôi đủ tình cảm mà vương vấn với tất cả những gì xung quanh mình. Những hình ảnh của ngày đầu đặt chân đến đây vẫn còn in rõ ràng trong trí nhớ của tôi, và có lẽ nó sẽ không bao giờ bị quên lãng.
2 năm trước, một thằng nhóc 16 quyết định khăn gói đi học xa nhà. Nói xa nhà nhưng cũng chỉ cách vài chục km. Nhưng ở vùng đất này, vài chục km đã là một sự khác biệt rất lớn giữa thành thị và nông thôn. Ngày đầu đến thành phố này tôi không hề bỡ ngỡ, bởi đã nhiều lần tôi ra đây chơi cùng lũ bạn. Cái cảm xúc duy nhất là nỗi nhớ nhà. Tuy tôi thường xa nhà và đã quen với việc sống xa cha mẹ, nhưng cái cảm giác nát lòng khi ngồi co ro trong góc phòng trọ nhìn tất cả những đồ đạc của mình đã được dọn ra khỏi nhà và đang chất chồng trước mặt, nó làm tôi cảm thấy chua xót, tiếc nuối mà không biết làm gì hơn ngoài việc ngồi nhìn thời gian ì ạch trôi qua từng phút, đợi cho đến khi trời sáng để làm bạn với ánh mặt trời, với tiếng ồn của xe cộ. 
Cái phòng trọ ấy là nơi tôi đang ngồi đây, gõ những dòng chữ tuôn ra từ tâm thức này. 2 năm đã làm tôi yêu nó mất rồi. Nó đã là ngôi nhà thứ 2 của tôi, là bạn của tôi - một người bạn lạnh lùng và nóng nực. Tôi đã dọn đến căn phòng này trong một tối mưa tầm tã. Trời khuya lắc, người mệt lữ, cái đói cồn cào theo tiếng gió rít trong mưa... Tôi lặng lẽ ngồi ăn bữa tối với 2 ổ bánh mì thị bò nướng lá lốt - một món ăn bé tẹo nhưng ngon kinh khủng. Căn phòng trống quơ quác, chẳng có gì ngoài sách vở và quần áo của tôi, vì hôm sau tôi mới bắt đầu đi mua sắm. Căn phòng sực mùi thuốc lá. Vẫn còn đâu đấy vài mẩu thuốc trên sàn nhà. Nước ở đây lúc có mùi clo, lúc lại nặng mùi bùn. Chẳng biết là nước sông hay nước máy nữa. 
Vậy đấy! Thế mà đã 2 năm rồi đấy! Ngài mai tôi sẽ phải ra đi, đến một nơi xa hơn, cách đây gần 200 km. Sẽ không còn nhiều dịp trở về nơi này, thở lại nhịp thở ở đây. Tôi sẽ phải thở theo nhịp sống nhanh hơn, cuộn trào hơn ở một thành phố lớn hơn, xa hoa hơn, chật chội hơn... Vâng, tất cả đều hơn. Nhưng có một điều chắc chắn là tôi yêu mảnh đất này hơn, mảnh đất hiền hòa gạo trắng lúa vàng, mảnh đất là cội nguồn của mọi niềm vương vấn.
Tôi bước ra đường vào giữa khuya từ phòng trọ. Con hẻm trống trải và vắng lặng. Mọi người đã chìm vào giấc ngủ. Chỉ còn những ánh đèn đêm đứng bơ vơ chờ trời sáng. Và còn tôi lặng lẽ đi dưới ánh sáng mập mờ vàng vàng đen đen ấy. Tôi thích như thế này: trống vắng! Vì chỉ có sự trống vắng mới có thể kéo tôi vào nỗi cô đơn sâu thẳm trong tôi. Đó cũng là một nơi vô định. Tôi yêu nỗi cô đơn của chính mình, bởi chỉ khi ở bên nó, tôi mới là chính tôi. Tôi soi mình vào chiếc gương của màn đêm và lắng nghe những lời mà sự im lặng thốt lên bên tai. Tôi được nghe, được thấy những gì là của chính mình. Cũng là nỗi cô đơn, cũng là niềm trơ trọi. Có vẻ đã quen nhưng thật ra tất cả đều mới mẻ, đều xót xa, ngậm ngùi. Tôi hít căng lồng ngực hơi thử của thành phố về đêm rồi thở ra hơi thở não nề của chính mình, lắng nghe tiếng dép lê trên mặt đường thô ráp than thở. Nhìn mọi người trên đường phố đang nhanh nhảu dọn hàng để đi nghỉ mà tôi tưởng như họ đang dọn hành lý cho mình vậy. Cái cảm giác chua xót 2 năm trước lại ập về, như khi tôi co ro trong góc căn phòng lạnh và gặm nhấm nỗi cô đơn.
Rồi tôi sẽ ra đi. Những con đường quen thuộc sẽ thay bằng những nẻo đi xa lại, lớn hơn, dài hơn, đông đúc hơn, nhiều lô cốt hơn. Tôi tự hỏi mình sẽ còn lại gì nơi đây? Có lẽ là không. Ở nơi này tôi vô cùng bé nhỏ. Tôi chỉ có một trái tim, một vòng tay, không thể nào ôm trọn nơi đây. Nơi này rồi sẽ quên tôi như cuộc đời quên đi một gốc cây già mối mọt. Nhưng tôi có lẽ sẽ không thể nào không nhớ mảnh đất mình đã sống 2 năm với biết bào vui buồn chất ngất, với con đường chi chít mà xa xăm, những con hẻm đầy người mà vắng lặng.
Tại sao tôi phải đến thành phố kia chứ? Tôi không biết, chỉ biết rằng tôi phải đi và không thể ở lại. Tôi biết rằng cuộc đời tôi sinh ra là để đi. Nơi này không phải chốn dừng chân của tôi, và cái thành phố lớn kia càng không phải. Không nơi nào trên thế gian này là nơi tôi dừng bước, chỉ có đất nước tôi, quê hương tôi, gia đình tôi, người tôi yêu, bạn bè tôi là nơi trái tim tôi tựa vào khi đã già cỗi, khi đã mỏi bước chùn chân.
Vậy là tôi sẽ ra đi, về nơi nào đấy phía trước. Tương lai mập mờ, ngày mai vô định. Nhưng tôi vẫn sẽ bước đi như cái cách mà cuộc đời đã dạy cho mình. Tạm biệt mảnh đất hiền hòa! Tạm biệt Cần Thơ!
Xem tiếp >>

Cô đơn quằn quại

Mỗi giây phút tĩnh lặng một mình - khoảnh khắc được gọi như là cô đơn - tôi lại cảm thấy lòng mình đang bị gậm nhấm bởi mối mọt của thời gian. Một nỗi cô đơn vô định mà chính nó cũng bơ vơ giữa đáy lòng đang quằn quại gọi tên tôi như tiếng thét gào của im lặng, như tiếng thì thào của cơn bão mà ở đó nó không cuốn đi bất kỳ thứ gì, nó chỉ xé vụn mọi thứ rồi trả lại cho tâm hồn tôi những mảnh tàn tích thương đau không biết từ đâu, lấp kín một nơi không còn chỗ trống, nhàu nát và tan thương như ở trái tim tôi.
Càng cô đơn tôi càng muốn cô đơn, càng tĩnh lặng tôi càng thèm thuồng tĩnh lặng. Nỗi cô đơn vô tận, vô hình mà tôi chui rút trong đó như một con dòi đang ngoi ngóp trong đống lầy bẩn thỉu của những khát khao, trốn tránh ánh sáng nhưng vẫn cứ ngoi lên mà trường ra cái nhân diện nhục nhã đầy cặn bã hào nhoáng. Tâm thức tôi muốn tôi bị hủy diệt mà nó thì vẫn tồn tại. Đó là điều không thể! Nó muốn tôi trốn tránh tất cả, cả thế giới này. Nó ngăn tôi với phần còn lại của cuộc đời mình bằng sự lạnh ngắt đến vô tình của bốn bức tường có cánh cửa không bao giờ mở. Nó muốn tôi hạnh phúc, nhưng nó lại đánh đập những niềm vui và nuôi nấng nỗi cô đơn.
Cô đơn dường như chẳng còn là kẻ khó ưa đối với tôi. Tôi chơi nó như chơi ma túy. Và tôi nghiện cô đơn! Tôi cần nó mọi lúc, mọi nơi. Tôi cần nó như con người cần dục cảm. 
Tôi biết rằng rồi nỗi cô đơn - sau trăm năm tồn tại trong điểm cuối cùng bất định của lòng tôi - sẽ giết chết tôi như điều mà thời gian sẽ làm. Nhưng tôi sẽ sống với nó, yêu nó như yêu chính bản thân mình, bởi một ngày, nỗi cô đơn ấy sẽ dắt dìu tôi và một thế giới mà ở đó, tôi không còn cô đơn...
Xem tiếp >>

18

Vậy là hôm nay tôi 18 tuổi rồi. Ngày sinh nhật đã qua - một ngày vui nữa vì có em bên cạnh tôi. Không biết ngày này sẽ chấm dứt cái thời mơ mộng hay lại bắt đầu với những mộng mơ đây.

Tôi thật sự không biết mình già hay trẻ. Lắm lúc tôi như một đứa trẻ và cứ muốn chìm đắm trong những cảm xúc của một cậu nhóc. Nhưng đôi khi tôi lại thấy mình già nua như đã mỏi mòn với cuộc đời dài đăng đẳng. Có lẽ tôi có hai mặt của một con người trong tâm hồn mình: già và trẻ. Và có lẽ tôi sống tuổi già nhiều hơn, vì nó đã làm cho khuôn mặt 18 của tôi khiến mọi người tin rằng tôi già hơn 10 tuổi. Ôi đấy là niềm an ủi của tôi đấy!
Một ngày sinh nhật lặng lẽ trôi qua. Thậm chí tôi chưa ăn một hạt cơm trong hôm nay. Thật buồn cười! Bữa sáng: ăn trong giấc mơ, không nhớ! Bữa trưa: ăn mì, tôi đã định nấu một tô mì thật ngon, ai ngờ nấu đến cạn nước, chuyển sang mì xào thì tôi lại xào cho đến khét lẹt cả món mì vốn đã khó nuốt này. Bữa tối: ăn bún riêu với người yêu, hạnh phúc quá! Bữa khuya: tự nấu món canh tuyệt vời cho mình. Tuyệt đối không một hạt cơm gạo nào hết. Một ngày sinh nhật với những món ăn khủng khiếp nhất từ tài nghệ nấu nướng của mình, tôi nghĩ chắc mình phải quyến rũ một cô nàng nào đấy giỏi nấu nướng và rước luôn về nhà thôi. Vừa được ăn ngon lại vừa được... bầu bạn!
Vừa đã con mắt với một bộ phim sử thi hoành tráng của Hollywood thì trong sâu thẳm của tĩnh lặng vang lênh tiếng đàn não ruột của đám tang gần bên nhà. Tôi vốn thích sự yên lặng và những giai điệu u buồn. Nhưng sao những âm thanh này làm lòng tôi chua xót quá. Những thanh âm não nền nhào nát màn đêm tĩnh lặng mà ở đó chỉ có tôi với tiếng gõ bàn phím cô đơn. Một người nữa lại ra đi khỏi thế gian này, trả lại cho cuộc đời hơi thở nhân gian. Tôi chợt nhớ đến một câu hát: "Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi? Để một mai tôi về làm cát bụi." của Trịnh Công Sơn, chợt thấy cuộc đời này sao hư vô quá. Người ta đến rồi đi, từ cát bụi trở về cát bụi. Cái suy nghĩ này quả thật khiến người ta cô đơn khủng khiếp, nỗi cô đơn lạnh ngắt trong tim như đang đóng băng những dòng máu, bóp nghẹt từng hơi thở...
Nỗi cô đơn rồi cũng bị phá tan bởi chính cái đám tang đã mang nó tới kia. Những âm thanh đau thương thảm thiết không còn. Cả xóm bừng tỉnh dậy cùng với tiếng chó sủa và những bản nhạc ồn ĩ phát ra từ phía tang gia.  Có lẽ đến giờ đưa người về với đất. Người ta bắt đầu dùng kèn, trống, chiêng con để làm hoảng loạn lũ chó giữ nhà. Tôi không hiểu sao người ta lại chơi nhạc Trịnh trong đám tang, cứ cảm thấy buồn cười với cái thắc mắc ấy. Ôi trời, còn có cả "Thương quá Việt Nam" nữa kìa. Chắc có lẽ họ muốn nhắc người chết rằng "sống làm người Việt Nam, chết xuống làm ma Việt Nam" đây mà.
Lũ chó vẫn sủa om lên trong vô thức, chúng chẳng hiểu cái quái gì đang diễn ra đâu nhỉ. Tôi bắt đầu khó chịu với những bản nhạc xen tiếng chó này rồi đấy! Mong sự yên bình cùng với người về nơi an nghỉ. Tôi phải tìm cái gì đấy để khuây khỏa thôi.
Vậy là tôi 18 tuổi rồi à? Tuổi 18 đã cho tôi một niềm tin thật sự vào bản thân mình. Tôi đã hoàn thành lời hứa lớn nhất từ trước đến nay của tôi, lời hứa với mẹ. Trước kia, cách đây nhiều năm, tôi đã tập tành uống rượu bia, người quê gọi là nhậu nhẹt. Nhiều lần tôi đã uống một cách vô thưởng vô phạt trước sự mời mọc, thúc ép của bạn bè. Và sau một lần quậy "tưng bừng" vì say bí tỉ từ một đám cưới. Tôi thấy mình thật là hạ đẳng nếu cứ tiếp tục như vậy. Tôi quyết tâm từ bỏ rượu bia và hứa với mẹ rằng một giọt tôi cũng sẽ không động vào trước khi chưa đủ 18 tuổi, và sau 18 tuổi, tôi có thể "nhậu nhẹt" nhưng với mục đích vui vẻ và xã giao, chứ không phải để hủy hoại bản thân và biến mình thành tên hạ đẳng như rồi đã từng cảm thấy. Từ ngày tôi thực hiện lời hứa đến nay đã 2 năm, và tôi hạnh phúc khi thấy mình đã hoàn thành xuất sắc: một giọt bia hay rượu tôi cũng không động vào. Lời hứa này đã là một sức mạnh tinh thần vô cùng lớn đối với tôi trong thời gian đầu sống xa nhà. Nó giữ cho tôi luôn hướng về mẹ, về gia đình, luôn phấn đấu để sống như một con người chân chính, giữ cho mình những giá trị tốt đẹp của con người. Nhiều lần tôi tưởng mình đã chịu buông xuôi, chịu thua trước sự nài ép của bạn bè trong những dịp vui. Có thời gian tôi đi làm phục vụ cho một quán nhậu và không cho một giọt rượu bia nào rơi vào miệng mình là một trong những chuyện khủng khiếp nhất tôi đã từng làm. Tôi tưởng mình đã bị đuổi việc rồi chứ, nhưng rốt cuộc tôi và chị chủ quán lại nghỉ việc cùng một lúc, thật buồn cười! Lắm lúc nỗi sợ hãi về lời hứa này còn theo tôi vào cả những giấc mơ. Tôi mơ thấy mình chịu thua trước những lời mời mọc để nốc vào mồm hết bia rồi rượu. Và sau những cuộc vui đó là nỗi tuyệt vọng đến cùng cực khi nghĩ rằng một lời hứa với mẹ mình mà đối với tôi là sợi dây nối kết tình yêu của tôi với mẹ tôi cũng không giữ được - nỗi tuyệt vọng, đau đớn trong mơ! Và tôi chỉ hoàn hồn mà vui mừng rằng đó chỉ là giấc mơ khi tỉnh dậy. Còn giờ là lúc để tôi hạnh phúc vì mình đã làm được. Tôi cũng là một đứa con ngoan mà, phải không? 2 năm không "nhậu", bây giờ nhắc đến bia rượu tôi lại thấy buồn nôn quá, mình thành chú tiểu rồi chăng?
Một ngày sinh nhật với một tin nhắn chúc mừng từ 0 giờ, những lời chúc từ những người bạn, e-mail mừng ngày sinh tới tấp từ những diễn đàn trên mạng, những phiền toái từ dịch vụ blog tệ hại nhất hành tinh của Yahoo, mòn quà từ một anh đạo diễn, những nụ hôn của tình yêu... là quá đủ rồi, quá đủ cho trái tim bé nhỏ của tôi rồi. Cảm ơn tất cả mọi người, những người đã tạo nên chàng trai 18 tuổi và những người làm cho chàng trai 18 tuổi ấy hạnh phúc! Cảm ơn!
Tiếng nhạc nao lòng lại cất lên, thê lương, chua xót. Màn đêm chuẩn bị thu mình vào buổi bình minh, một ngày mới lại đến nhưng mang theo một tuổi mới. Tôi bắt đầu bước vào con đường đi tìm hiện thực cho ước mơ của mình với hành trang là khát vọng. Đừng ai rải hoa hồng lên con đường của tôi nhé!
Đi ngủ thôi!...
Xem tiếp >>

Một ngày đìu hiu

Một ngày y như rằng chẳng có gì để làm ngoài việc tiếp tục tồn tại. Buổi sáng thức dậy, à không! Tôi thức dậy vào buổi trưa, gần đúng Ngọ, với 5 cuộc gọi nhỡ trong điện thoại. Của cha mẹ thôi, chỉ hỏi xem ngày hôm sau tôi có về nhà không thôi, không có gì quan trọng. Thật ra tôi không ngủ mê tới mức không nghe điện thoại reo. Nhưng quan trọng là tôi không trả lời nỗi trong cơn say ngủ như thế nên đành tắt chuông và ngủ tiếp.
Hôm nay tôi được gặp em trước lúc em vào phòng thi. Tôi mang cho em máy tính dự phòng và mấy viên kẹo cao su "sảng khoái tinh thần, tập trung trí tuệ" để em khỏi ngủ gật. Tôi đặt bàn tay mình lên má em, đôi má mà tôi không biết là hồng hào, trắng bệt, hay xanh xao. Tôi chỉ biết tôi cảm thấy trái tim mình xao xuyến, chẳng khác nào lần đầu tôi được nắm tay em. Nhìn thấy nụ cười của em, cái nắng chói chang của tháng hè nhiệt đới bỗng dưng biến mất, còn lại một niềm hạnh phúc mát lạnh phả vào người tôi. Em bước vào phòng thi, tôi muốn nhìn theo mãi, theo mãi cái bóng hình mà tôi yêu tha thiết ấy. Nhưng không ổn rồi, tôi phải biến nhanh thôi. Chú bảo vệ đang nhìn tôi, miệng nhếch lên, mắt him híp rất... nham nhở. Tôi tự hiểu và thấy ngượng đơ cả mặt. Tôi chỉ dám liếc qua ánh nhìn của ông ấy rồi đạp xem đi mất. Trời vẫn còn mát.
Thời gian trôi nhanh thật. Mới đây mà đã gần hết buổi chiều rồi. Sắp đến tối rồi, khoảng thời gian mà tôi thích nhất trong ngày. Thật ra thì thôi thích buổi sáng hơn, buổi sáng tinh mơ khi mọi vật vẫn còn im lìm trong làn sương  buôn buốt. Nhưng tôi ít có cơ hội được nhìn thấy buổi sáng tôi yêu thích. Vì tôi thường thức dậy vào lúc giữa trưa! Chẳng qua là vì tôi thức quá khuya nên phải ngủ bù vào ngày hôm sau, nếu không có việc gì vào buổi sáng, mà thật ra tôi thường né tránh và chủ động dời công việc ra khỏi buổi sáng. Tôi không hiểu tại sao mình lại thức khuya như vậy. Tôi thường đi ngủ khi người ta thức dậy. Tôi giống như loài dơi vậy. Tôi thức khuya thường là để lướt web, xem phim, nghe nhạc và trước khi đi ngủ là đọc vài trang sách. Khi đã cắm đầu vào những thứ này, tôi không thể nào buồn ngủ và ngủ được. Tôi tìm được sự yên bình quý giá trong những niềm đam mê đó giữa thành phố bé xác to mồm này. Tôi đang đọc Trăm năm cô đơn của Marquez. Một quyển sách tuyệt vời. Có lẽ tôi sẽ viết một bài về nó sau khi đọc xong. Còn bây giờ tôi đang bị chi phối bởi một cảm xúc khác...
Ru em đầu cơn gió, em hong tóc bên hồ
Khi sen hồng mới nở, nụ đời ôi thơm quá
Ru em tình khi nhớ, ru em tình lúc xa
Ru cho bầy lá nhỏ, rụng đầy một mùa Thu
Ôi! Những tiếng ru xé toạc tâm hồn tôi! Đây là những gì gọi là âm nhạc...
Xem tiếp >>

Tản mạn đầu tiên

Bây giờ đã hơn 4 giờ sáng. Tôi vẫn chưa ngủ. Vẫn còn lang thang đâu đó trên một thế giới mà người ta gọi là "ảo". Ảo ư? Tôi không nghĩ vậy. Tôi sống một nữa ngày của mình trong ấy, và tôi thấy nó có những thứ tôi cần. Tôi có bạn, có tiền, có "nhà", có "đất" và có tri thức trong cái thế giới ấy. Chính những dòng chữ này cũng chỉ tồn tại trong ấy mà thôi. Thế giới hấp dẫn!
Trời lạnh quá! May mà tôi đang lang thang ở một thế giới không bị ảnh hưởng bởi thời tiết, nếu không tôi có thể cóng cả người vì hai từ "lang thang" mất. Vẫn đang là mùa hè mà. Tôi đúng là nhạy cảm với nhiệt độ quá mức rồi.
Ngồi một mình. Nghe tiếng mình gõ bàn phím, nghe tiếng mình thở dài, nghe tiếng dạ dày mình kêu... Tất cả chỉ có một mình. Những lúc thế này là lúc để tự mình suy ngẫm đây, tự dạy và tự học - chuyện tôi vẫn thường làm mấy năm nay, từ khi sống xa nhà một mình.
Cuộc đời quả thật không đáng tin, và cũng không thể biết trước điều gì.
Tôi đã không biết tại sao mình lại đi đến quyết định bỏ thi đại học. Chỉ biết rằng tôi đã quyết định một cách dứt khoát và không hề cảm thấy hối hận hay vương vấn điều gì. Một quyết định có thể nói là gây sốc với nhiều người, nhưng với tôi, nó được "duyệt" một cách rất bình thản và vô tư, như cách tôi vẫn sống cuộc đời mình bấy lâu nay. Tôi không biết hậu quả của việc này sẽ ra sao, nhưng tôi rất tin vào bản thân mình. Với tôi, trên thế gian này không ai đáng tin bằng người mà mình nhìn thấy khi đứng trước gương. Tôi biết mình sẽ đi một con đường khác, không giống với số đông. Con đường đó có thể tôi chưa biết nó ở đâu, nhưng không sao, đi mãi rồi sẽ thành đường thôi mà (Lỗ Tấn)!
Câu hỏi của tôi là, liệu có ai ở bên vệ đường hay ở phía sau cổ vũ cho tôi không? Câu trả lời của tôi là chưa! Chỉ có mình tôi tự ủng hộ mình thôi - cái việc mà tôi cho rằng nhạt nhẽo nhất mà cũng có ý nghĩa nhất. Nhưng tôi tin rằng đến một lúc nào đó, tôi sẽ làm cho mọi người tin rằng ủng hộ con đường tôi đi không phải là một sự điên rồ, không phải...
Gà đã gáy tiếng đầu tiên của ngày mới. Mọi người sắp thức dậy và tôi sắp...đi ngủ. 
Sáng nay các bạn tôi sẽ thi đại học. Còn tôi sẽ làm gì đây? Tôi chắc chắn là mình có không ít chuyện để làm,  ngủ một giấc dài chẳng hạn.
Hôm nay em cũng sẽ đi thi, cơ hội còn lại của em để bước vào đại học. Em không giống tôi có thể tự quyết định cho mình nhiều việc. Em bị chi phối nhiều bởi gia đình. Vậy cũng tốt thôi, cái gì cũng có điều tốt của nó.
Cầu mong cho tất cả những người bạn của tôi, quen hay không quen, đều cố gắng hết sức mình và may mắn đạt được điều mình mong muốn. Kể cả em nữa. Anh không biết em muốn gì nhưng anh tin chắc rằng ước muốn của em sẽ luôn tuyệt vời và không chỉ dành cho em, mà còn cho những người em yêu thương.
Có lẽ phải nghỉ ngơi một chút thôi, bộ não bắt đầu lên tiếng đòi quyền nghỉ phép rồi.
Xem tiếp >>